“Chúng ta chẳng thu nhận được gì từ phòng khám nghiệm vào sáng chủ
nhật đâu, nhưng chúng ta có thứ này”, tôi nói và lấy từ trong ngăn kéo bàn
làm việc của mình ra một gói thuốc lá Turkish Specials được bọc màu nâu.
“Và chúng ta có tất cả những thứ này nữa”.
Tôi đặt tay lên chồng giấy dày cộp ghi lời khai cùng vô số tin nhắn điện
thoại, email của các nhân chứng, được Brenda - thư ký riêng của chúng tôi -
in ra từ website của Phòng cảnh sát San Francisco vào hôm qua.
“Chúng ta có thể dựa vào đó để tìm ra manh mối” Jacobi bảo.
Cuộc thảo luận sôi nổi vẫn diễn ra cho đến khi Chi đột ngột cắt ngang
một cách dứt khoát, “Này, kinh doanh thuốc lá rất khá khẩm đấy nhé. Bất
kỳ nơi nào có bán thuốc lá hiệu Turkish Specials này đều có thể là một
trong những cửa hàng nhỏ lẻ do các ông già bà lão đứng bán. Và có thể một
trong những ông già bà lão chủ tiệm có thể nhận ra kẻ sát nhân này”.
“Được rồi, các anh cứ theo hướng này’, tôi chỉ đạo.
Jacobi và Conklin lấy khoảng hai phần ba xấp giấy lời khai của nhân
chứng về bàn làm việc của mình rồi bắt đầu gọi điện. Trong khi đó, Chi và
McNeil cũng gọi vài cú điện thoại trước khi lao ra đường đi thu thập tin tức.
Một mình trong góc phòng làm việc, tôi xem xét lại những gì mà Brenda
thu thập được về những người bị hại - tất cả bọn họ đều là thường dân, từng
người một.
Có mối liên hệ nào giữa kẻ sát nhân và bất kỳ ai trong số những người bị
bắn không?
Tôi bắt đầu gọi theo những số điện thoại được ghi kèm với bản lời khai
của nhân chứng, nhưng mấy cuốc điện thoại đầu chẳng có cái nào khiến tôi
phải nhổm dậy khỏi ghế cả. Rồi đến lúc tôi nói điện thoại với một anh lính
cứu hỏa, người đứng cách Andrea Canello chỉ chừng ba, bốn mét khi kẻ
cuồng sát bắt đầu nã đạn.
“Cô ta đang mắng con thì tên đó nổ súng thẳng vào cô ấy”. Nhân chứng
kể lại. “Tôi vừa định bảo cô ấy thôi hãy bỏ qua đi. Tôi chưa kịp nói thì cô
ấy đã chết”.
“Cô ấy đã nói gì? Anh có nhớ không?”