CHƯƠNG 14
Conklin, Jacobi và tôi vừa ngồi xuống quanh chiếc bàn làm việc của tôi
nằm trong góc phòng thì thanh tra viên Paul Chi và Cappy McNeil bước
vào. Cái không gian làm việc tối tăm mấy mét này là nơi tập kết của mười
hai thành viên trong đội trọng án của chúng tôi.
Cappy nặng dễ hơn một trăm mười ký, và chiếc ghế dựa kêu cót két khi
anh ta ngồi vào. Chi thì yểu diệu, ẻo lả. Anh ta đặt cái mông lép xẹp của
mình lên bàn tôi kê bên Jacobi, người đang rũ rượi ho không dứt.
Khi mọi người đã yên vị, Conklin chọn đứng phía sau tôi, lưng anh
hướng ra cửa sổ, nơi tấm bảng chỉ đường đến xa lộ ngoài kia. Trông anh ta
rất ngộ nghĩnh khi đứng chân này chéo qua mắt cá chân kia.
Phòng làm việc của tôi chật chội quá mức, giống như khi ai đó cố nêm
chặt một nắm đầy bút chì màu vào một chiếc ly thủy tinh vậy.
Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người Conklin, điều này
làm tôi chú ý hơn về người đàn ông cao khoảng 1.85 m này, vóc dáng cân
đối hoàn hảo, mái tóc màu hạt dẻ rũ xuống đôi mắt nâu, dáng vẻ của một
chàng trai hai mươi chín tuổi, gợi tôi nhớ về một người em họ của Kenedy
trong trang phục Hải quân.
Chi đặt tờ “Tin tức hàng ngày” số chủ nhật lên bàn trước mặt tôi.
Hình kẻ sát nhân, được chụp lại rất mờ nhạt từ đoạn băng quay không
được chắc tay lắm của Jack Rooney, nằm trên trang nhất, và bên dưới là
dòng chữ “CÓ AI BIẾT NGƯỜI TRONG ẢNH NÀY KHÔNG?”
Chúng tôi dựa sát vào nhau, xem xét cẩn thận gương mặt lông lá đó
thêm một lần nữa.
Bộ râu của hắn tủa ra tận quai hàm và che đi tất cả mọi thứ từ môi trên
cho đến trái cổ của hắn.
“Jesus Christ”, Cappy kêu lên. Tất cả chúng tôi nhìn chằm chặp vào anh
ta.
“Gì vậy? Tôi chỉ muốn nói là hắn ta trông giống Chúa Jesus thôi mà”.