Tôi nhấn chuông, và một âm thanh như tiếng còi báo động chợt vang
lên. Tôi kéo cái nắm cửa kim loại mờ đục ra, rồi Jacobi và tôi tiến vào một
căn phòng bỏ ngỏ tối tăm. Chúng tôi leo lên thang bộ, tiến vào một dãy
hành lang trải thảm bốc mùi ẩm mốc.
Có một cái cửa ở mỗi bên dãy hành lang.
Tôi gõ nhẹ vào cánh có đánh dấu 2R. Một lát sau, nó cót két mở ra.
Ike Quintana là một gã da trắng, khoảng ba mươi lăm tuổi, mái tóc đen
bù xù và trông khá kỳ cục với bộ quần áo dày nhiều lớp. Chiếc áo lót lộ ra
ngoài qua chiếc áo cổ chữ V bằng vải flanen, một chiếc áo len không tay
được tròng vào thêm nữa, rồi một chiếc áo đan len màu gỉ sét được để hở
thả xuống tận hông.
Anh ta mặc một cái quần pijama vải xanh và mang một đôi dép xẹp màu
nâu, đón chúng tôi bằng nụ cười khá dễ thương cùng hàm răng sún. Anh ta
đưa tay ra, bắt tay từng người và mời chúng tôi vào.
Jacobi bước vào trước, tôi theo sau. Hai người đàn ông đi vào một hành
lang dán đầy giấy báo và túi nhựa đầy ắp những vỏ chai nước ngọt, chất từ
sàn đến nóc. Vào đến phòng khách, chúng tôi thấy la liệt hộp các-tông, tiền
xu, hộp đựng chất tẩy rửa đã sử dụng hết, và mấy cây bút bi đầu tròn.
“Tôi đoán là anh đã sẵn sàng cho mọi chuyện”, Jacobi nói khẽ.
“Đúng rồi đấy”, Quintana trả lời.
Chúng tôi tiến vào nhà bếp. Xoong chảo nằm lung tung khắp nơi. Một
tấm khăn trải bàn che vội lên chồng báo đã bị xé nham nhở. Dưới đó là
nhiều xấp báo khác và một tấm khăn trải bàn chồng chất lên nữa. Trông như
một cái ụ cao ba chục xăng-ti-mét.
“Tôi sống như vậy quen rồi”, Quintana có vẻ hơi ngại. Anh ta đề nghị
chúng tôi uống café, nhưng cả Jacobi và tôi đều từ chối.
Tuy vậy, Quintana vẫn bật lửa bếp ga và đặt một ấm nước nhỏ lên nấu.
“Anh có hình cho chúng tôi xem chứ?” Tôi hỏi. Quintana nhấc lên bàn
một cái hộp đựng xà phòng cũ, bằng gỗ, từ dưới sàn nhà. Anh ta cào trong
mấy đống hình ảnh, thực đơn và vô số những món đồ lưu niệm mà tôi
không tài nào nhìn ra kịp, bàn tay anh ta như bay giữa hàng đống giấy tờ.