CHƯƠNG 15
Tôi đánh một dấu sao kế bên số điện thoại của Quintana.
“Bạn anh tên gì?” Tôi hỏi, áp sát ống nghe vào tai mình. Nhưng bất ngờ
Quintana lảng tránh.
“Tôi không muốn nói, phòng hờ trường hợp đó không phải là anh ta. Tôi
có một tấm hình. Cô có thế ghé qua xem, nếu như cô đến ngay bây giờ. Nếu
không thì để lúc khác, vì hôm nay tôi có rất nhiều việc phải làm”.
“Anh không được đi đâu hết! Chúng tôi tới ngay đây!”
Tôi bước ra ngoài gian phòng làm việc chung của toàn đội, nói với mọi
người: “Tôi có manh mối mới, một địa chỉ trên đường San Carlos”.
Conklin bảo: “Tôi muốn tiếp tục điều tra thêm qua điện thoại. Nhiều
đoạn băng quay cảnh nổ súng được gửi tới tấp vào website của chúng ta qua
email”.
Jacobi đứng dậy, mặc áo khoác vào rồi nói: “Để tôi chở cô nhé, trung
úy”.
Tôi quen biết Jacobi đã mươi năm, từng là đồng sự với anh khoảng ba
năm trước khi tôi thăng chức Trung úy. Trong suốt khoảng thời gian chúng
tôi còn làm cùng nhóm, chúng tôi đã có được một tình bạn thân thiết và sâu
sắc, đồng thời giữa chúng tôi dường như có được sự thần giao cách cảm
vậy. Tuy nhiên không ai trong số chúng tôi nhận thức được mình thân thiết
với người kia như thế nào, cho đến cái đêm mà chúng tôi bị mấy đứa trẻ
ranh điên loạn bắn bị thương nặng. Việc cận kề cái chết khiến chúng tôi
xích lại gần nhau hơn.
Giờ thì ông đang lái xe đưa tôi đến một khu đổ nát nằm ngoài rìa
Tenderloin.
Chúng tôi nhìn lên cái địa chỉ mà Ike Quintana cung cấp, một tòa nhà hai
tầng có hình dạng nhà thờ phía trước ở tầng trệt và một vài căn hộ ở bên
trên.