CHƯƠNG 16
Tôi gọi cho Rich Conklin khi đang ngồi trên xe, đưa anh ấy cái tên
Brinkley để tra trên hệ thống của Trung tâm Thông tin tội phạm Quốc gia,
thuộc hệ thống thông tin của Cục điều tra liên bang, trong lúc Jacobi lái xe
trở về đường Bryan.
Chi và McNeil đang đợi chúng tôi tại Beers O’The World Pub của người
chủ quán tên MacBain. Đó là một quán rượu tối tăm nằm kẹp giữa hai ngôi
nhà sơ sài được xây kế bên nhau đối diện Trụ sở.
Jacobi và tôi tham gia vào nhóm và gọi bia tươi Foster được rót ra từ
vòi, rồi tôi hỏi Chi và McNeil là có tin tức gì mới không.
“Chúng tôi phỏng vấn một người đàn ông bán thuốc lá trên đường Polk
ở Vallejo”. Chi nói, đi thẳng vào vấn đề. “Một ông già, chủ tiệm đó, nói
‘Vâng, tôi bán thuốc loại Turkish Special. Một tháng khoảng hai gói cho
một khách quen.” Ông ta lấy cái hộp các-tông ra khỏi cái kệ và cho chúng
tôi xem - quả đúng là nó thiếu đi hai gói”.
Conklin bước vào, ngồi xuống và gọi bia Dos Equis cùng với một cái
ham-bơ-gơ Angus, với thịt bò tái.
Trông như là anh ta đang suy tư, nghĩ ngợi điều gì đó trong đầu.
“Bạn đồng nghiệp của tôi phấn khích, chỉ vì một cái hộp đựng mấy bao
thuốc lá”, Cappy nói.
“Vậy, anh nghĩ tôi khờ lắm chắc?” Chi hỏi McNeil.
“Thôi nào mấy cậu”, Jacobi càu nhàu.
Bia được mang ra, Jacobi, Conklin và tôi nâng ly lên mời Don MacBain,
chủ quán bar, đồng thời là cựu cảnh sát trưởng của Phòng cảnh sát San
Francisco, người có bức chân dung được lồng trong khung treo trên tường.
Chi tiếp: “Và ông lão nói rằng vị khách này là một người đàn ông Hy
Lạp, khoảng tám mươi tuổi - nhưng rồi ông ta lại bảo ‘Đợi một chút. Cho
tôi xem lại tấm hình nào.’