MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 88

CHƯƠNG 21

Jacobi theo vào phòng làm việc của tôi, dây thần kinh của cả hai căng

cứng như dây đàn ghi ta. Trong khi chờ đợi Brinkley hoàn tất thủ tục pháp
lý, chúng tôi ngồi gập xuống, chống hai tay lên bàn, uống café, thảo luận về
việc kế tiếp mà chúng tôi cần làm.

Brinkley đã thừa nhận mình là kẻ nổ súng giết người trên phà và hắn từ

chối sự tư vấn của luật sư. Nhưng bản tự khai mà hắn đưa cho tôi là một
đoạn văn viết dài dòng, vô nghĩa về thứ ánh sáng màu trắng, về những kẻ đê
tiện xấu xa và về một khẩu súng tên là “Bucky”.

Chúng tôi phải thu lời thú tội của hắn vào băng, cho thấy rằng Alfred

Brinkley bị tâm thần phân liệt và trong lúc này đây, hắn đang cư xử bằng lý
trí.

Sau khi gọi điện cho Tracchio, tôi gọi cho Cindy, người không chỉ là bạn

tốt của tôi mà còn là nhân vật chủ chốt phụ trách mảng tội phạm của tờ
“Bản tin hàng ngày”, cung cấp cho cô ấy tin tức nóng hổi về vụ bắt giữ
Brinkley. Rồi tôi thả bộ dọc theo phòng làm việc của đội trọng án, nhìn kim
đồng hồ nhích từng chút một quanh bề mặt đồng hồ khi chúng tôi chờ
Tracchio đến.

Đến chín giờ mười lăm phút, Alfred Brinkley đã được chụp hình và lấy

dấu tay, bộ quần áo của hắn nhanh chóng được thay thế bằng đồng phục tù
nhân để chúng có thể được đem đi xét nghiệm các vết máu và thuốc súng
còn vương lại.

Tôi đề nghị Brinkley cho một nhân viên y tế lấy máu và cho hắn biết lý

do tôi phải làm điều đó: ‘Tôi muốn chắc chắn rằng anh không bị ảnh hưởng
của thức uống có cồn hay chất gây nghiện khi anh thú tội”.

“Tôi hoàn toàn tỉnh táo mà”, Brinkley vừa bảo tôi vừa xắn tay áo lên.
Lúc này, Brinkley đang đợi chúng tôi trong Phòng hỏi cung số 2, một

căn phòng nhỏ có máy quay phim trên đầu làm việc không ngừng nghỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.