MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 168

“Sygoinakenle” (“Nhà hầm Digan”) là một quán rượu nhỏ, nơi có lệnh

cấm các quân nhân và đảng viên quốc xã lui tới.

– Nhưng nếu như tôi có việc phải tới đó thì sao ạ? – Stierlitz hỏi.

– Cũng vậy thôi, – Müller cười khẩy, – nếu anh muốn hẹn hò với

người của anh tại các cống ngầm, thì tốt hơn cả là anh nên đến quán rượu
“Mexico”.

Đó là quán rượu “khôn ngoan” của Müller, nơi hoạt động của tổ chức

phản gián. Stierlitz được biết điều đó qua Schellenberg. Dĩ nhiên,
Schellenberg không có quyền tiết lộ điều đó: đã có mật lệnh cấm các quân
nhân và đảng viên quốc xã lui tới quán rượu này, bởi vậy, những tay bẻm
mép cứ tưởng là ở đó hoàn toàn vô sự, không ngờ mỗi chiếc bàn đều có gắn
máy nghe trộm của Gestapo.

– Vậy thì xin cảm ơn ngài, – Stierlitz đáp. – Nếu ngài cho phép, tôi sẽ

ấn định cho người của tôi gặp tôi ở đúng quán rượu “Mexico”. Nhưng nếu
họ định tóm cổ tôi, tôi sẽ đến nhờ ngài giúp đỡ.

– Mời anh cứ đến. Tôi rất vui mừng đón tiếp anh, anh bạn ạ. Heil

Hitler!

Stierlitz trở về nhà với cảm giác lẫn lộn: nói chung, anh tin lời Müller,

bởi vì y chơi trò này không chút úp mở. Nhưng y có chơi quá công khai
không nhỉ? Giữ sao cho đúng mức là vấn đề của mọi vấn đề trong bất kỳ
công việc gì. Đặc biệt trong công tác tình báo. Đôi khi, ngay một sự nghi
ngờ quá mức lại khiến cho Stierlitz thấy ít nguy hiểm hơn là sự thành thực
có thừa. Đề phòng bất trắc, tối nay anh sẽ dùng chiếc xe công đi làm một
việc hệ trọng.

“Verne gửi ngài Müller.

Tuyệt mật. Chỉ có một bản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.