MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 212

“Em chưa đưa chìa khoá cho họ à?”
“Chưa.”
“Vậy thì chờ đến tối hẵng qua.”
“Phải qua à?”
“Phải qua chứ. Cái bếp sao rồi? Họ bắt đầu suôn sẻ chứ?”
“Cũng được.” Tôi ngó trân cái áo gối màu lam sẫm.
“Em ổn chứ, Alice? Ăn gì chưa?”
“Em ổn.”
“Qua gặp nói chuyện chút thôi, có sao đâu.”
Tôi lần ngón tay lên xuống trên gối. “Chị biết không, bữa kia em chợt

nhận ra em sẽ không bao giờ bỏ hai chị, kể cả chị Cee. Không chắc là em đã
nghĩ gì nữa.”

“Alice à, em lo lắng chuyện cái nhà phải không?”
“Em sắp đi rồi, chị Tilly, sớm thôi.”
“Đi đâu?”
Tôi trở lại nằm ngửa. “Đâu đó xa xa. Em đang tính đi Ấn Độ. Tới Delhi

trước, rồi có lẽ đi Varanasi, hay Bangalore.” Tôi uốn lưỡi nhả những địa
danh đó ra. Chỉ nói ra thôi đã khiến lồng ngực tôi căng tràn oxy.

“Em trốn chạy hoài vậy sao được, Alice.”
Tôi nằm lắng nghe sự câm lặng truyền qua đường dây.
“Chị xin lỗi,” rốt cuộc chị cũng nói.
“Em không thấy như vậy là trốn chạy gì hết. Vậy mới là sống.”
Một lúc lâu, chị không nói gì. Tiếng còi tầm vẳng lên bên ngoài, tắt lặng,

rồi đi ngày càng xa.

“Có lẽ em là dân du mục,” rồi chị cũng nói. “Giống những người ở Trung

Quốc mà em kể.”

“Ở Mông Cổ chứ.”
“Những người sống trong lều ấy.”
“Phải rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.