MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 214

Từ trên gác mái mà nghe rõ mồn một. Tôi ngồi trong ghế đu, áp chặt tai

lại mà vẫn nghe tiếng họ phá tan căn bếp.

Gần trưa, tôi lần xuống lầu. Không còn nhận ra cái bếp nữa. Họ tháo tủ ra,

chất lên bàn. Trên tường đầy vết sẹo – những lỗ khoan sâu hoắm xuyên qua
lớp vữa. Lớp sơn cũ màu xanh đậu mờ mờ ẩn hiện dưới lớp sơn trắng bong
tróc. Cái bếp ga nằm chơ vơ giữa phòng.

Tôi mỉm cười với Shaun và Geoff. Trán và nhân trung Geoff lấm tấm mồ

hôi. Người họ dính đầy bụi bặm, tóc vương mảnh gỗ và sơn tường. Tôi gắng
đi qua đống lộn xộn trong bếp để ra vườn.

Những mầm cây có vẻ cô đơn. Chúng đã lớn, nhưng lá không mướt bằng

lúc còn an toàn trong khay ươm. Tôi quỳ xuống đất, chạm nhẹ vào từng cây
một. Chúng bắt đầu khác nhau – vài cây có thân dài mà thẳng, vài cây mọc
lá to, có răng cưa. Khéo chứ, tôi thì thầm, rồi quay lại nhìn đằng sau, phòng
hờ Shaun hoặc Geoff bước ra trông thấy. Cái hoa bằng giấy báo ngã ra một
bên, ngấm đẫm hơi nước từ đất bốc lên. Tôi bốc nó lên, bỏ vào thùng rác.

Khi chị Cee gọi, tôi toan không nhấc máy.
“Sáu rưỡi mình ăn tối đó nhé,” chị nói.
“Em khoẻ, cảm ơn chị hỏi thăm.”
“Chị chỉ muốn chắc là em tới.”
“Chị Tilly đã lệnh cho em chấp hành nghiêm chỉnh.”
“Được. Vậy anh Steve sắp xếp đón em ở ga. Em tính đi chuyến xe lửa

nào?”

“Chị có nhớ em không?” Tôi hỏi.
“Em nói cái gì vậy hở?”
“Khi em đi xa đó. Em tự hỏi lòng, biết chị có bao giờ nghĩ về em không.”
“À thì tất nhiên là có. Em có sao không vậy, Alice?”
“Người ta đang phá tan cái bếp kìa.”
“Họ làm tốt cả chứ?”
“Sao mà biết được. Cả cái bếp tan hoang như bị bom. Mà chắc ít lâu nữa

sẽ gọn thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.