MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 70

A

nton nhìn trân trân cái sẹo của tôi. Tôi quay đầu đi để anh ta khỏi thấy.

Nó là một đường mỏng màu xà cừ kéo từ góc mắt xuống tai bên phải. Có
chừng mười người vô gia cư ngồi lác đác quanh bàn. Vài người hãy còn ngủ
nán. Bà Grace đã đi rồi. Tôi đã nuốt được nửa tô cốm ngô, phần còn lại bắt
đầu thấm sữa và nở ra.

Anton ngồi đối diện tôi. Anh ta có một ca trà, một tô đầy ắp ngũ cốc rắc

đường, với một đĩa tú ụ bánh mì trắng nướng. Anh lấy muỗng chỉ vào mặt
tôi, làm sữa rơi vãi trên mặt bàn.

“Sẹo gì vậy?” Anh ta hỏi, cái tay rảnh chạm vào má.
“Tai nạn thôi,” tôi đáp.
Anh ta tọng ngũ cốc đầy mồm, nhướn mày.
“Xưa, tôi lái taxi,” tôi giải thích. “Chừng năm sáu năm trước, tôi bị tai

nạn.” Tôi không kể rằng mình suýt đâm chết một người đàn ông. Tôi không
kể rằng tai nạn ấy xảy ra vì tôi đi tìm con.

“Anh có bảo hiểm chứ, hả?”
“Tôi bị người ta kiện thì có.”
Anh húp trà cái soạt, rồi thuỗn mặt ra.
Mọi ký ức trong tôi về cái đận ấy đều đứt đoạn. Cả vụ tông xe: Tôi không

có cái gọi là “cảm giác mọi thứ chuyển động chậm dần” mà người ta nói khi
đứng trước tai nạn như vậy.

Lúc đó bố đang tìm con. Bố tưởng là đã tìm thấy con. Một người đàn bà

tóc đỏ giống y như mẹ con bước xuống lòng đường, rồi thinh không, một
khoảng trắng rỗng hoác láp ngáp, cho tới khi bố tỉnh dậy, đau đến lộn cả ruột
gan.

Anton xọc muỗng xuống đáy tách trà, vớt lên viên đường đã tan một nửa,

rồi mút vào miệng. Đằng sau anh ta, tôi thấy ánh nắng len vào qua cửa sổ
bếp. Tấm kính có vệt nước chảy, nhưng tôi không nghe tiếng mưa.

“Bữa nay anh làm gì?” anh ta hỏi.
“Đi bộ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.