MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 71

Anh nhăn mặt.
“Còn anh, đi tìm việc chứ hở?” Tôi hỏi lại.
Anh ta nhún đôi vai nặng nề. “Không biết nữa. Ba ngày rồi, bọn nó chẳng

nhận tôi.”

“Nếu muốn, anh có thể...” Tôi ngừng bặt. Lâu lắm rồi tôi không dính dáng

với một ai đó.

“Đi đâu, anh đó?” Anton hỏi.
Tôi nghĩ nghĩ có nên kể với anh ta về con hay chăng, nhưng rồi thôi, dù

có lẽ tự anh ấy cũng hiểu được. Tôi nhận thấy dù nói chuyện với ai thì anh ta
cũng luôn lảng mắt nhìn chỗ khác, và tôi biết mình cũng làm y hệt.

“Anh muốn đi đâu?” Tôi hỏi.
Anton xoay cái tách của anh trên mặt bàn nhựa. “Điện Buckingham.”

Buckingham - một chữ sậm màu gụ, màu tủ com-mốt kiểu cũ, nghe không
giống từ miệng anh phát ra. “Tôi muốn xem điện Buckingham.”

Chúng tôi xin bánh mì kẹp chỗ người tình nguyện đang lau chùi bếp. Cô

đưa cho tôi cái bàn chải với ống kem đánh răng. Mỗi nhà vệ sinh ở đây có
một bồn tiểu đơn cùng một ca-bin tắm đơn. Tôi đứng trước la-va-bô chải
răng tới khi nướu chảy máu. Tôi cố không nhìn vào kính.

Anton mang đôi giày thể thao trắng. Áo khoác của anh trông như một cái

túi ngủ quân đội cũ mèm, màu xanh ô-liu óng ánh hợm hĩnh, màu của tên
con gái anh ta. Tôi mang giày ống vào, siết chặt dây.

Lên tới đầu cầu thang, Anton rẽ phải chứ không rẽ trái. Tôi theo anh vào

thánh đường, cái nơi cứ làm ta thấy như ở phòng sinh hoạt chung trong
trường, tôi nhìn chỗ khác khi anh làm dấu thánh rồi quỳ ở băng ghế chót.
Tôi không phải người theo đạo, nhưng lúc chờ Anton, tôi nhìn bức tranh
Chúa Jesus trên tường phía xa trong khung những ngọn lửa vàng viền lông
chim, và tôi thả lời nguyện cầu của mình bay lên trần vòm, những lời đậu
trên môi tôi suốt ngày ròng.

Bên ngoài, ngày đã sáng rỡ. Không khí vẫn còn mát sau cơn mưa nhưng

đã cảm nhận được sức nóng chực chờ. Hôm nay đi bộ sẽ phải cởi áo khoác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.