MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 104

Ngùn ngụt thi nhau tập đánh vần
Một phụ âm và hai nguyên âm…”
(Khai sinh, Trời một phương)

Vần và ý thơ rất mới chẳng những đối với Vũ mà còn làm bỡ ngỡ người
quen đọc Vũ với hàng thơ đẹp, reo vang như tiếng vó ngựa đập lưng đèo.
Nhưng không phải cứ đổi mới, cứ thoát xác là xong nhiệm vụ, là tước bỏ
được mặc cảm. Vũ càng đi sâu vào cái mới bao nhiêu thì niềm khổ đau lại
dâng lên bấy nhiêu. Ý thức khổ đau không buông tha con người đã quá
chiều ước vọng. Trong cõi mông lung của Vô Cùng, Vũ lại mập mờ nhìn
thấy hình ảnh mình thất thểu trên tấm màn vân cẩu. Thời gian cứ trôi bình
thản theo nhịp chuyển dịch của Vũ Trụ. Con người cứ mòn mỏi theo tháng
năm vô nghĩa. Sự góp mặt tạm bợ này Vũ đã biết, đã suy luận về nó rất
nhiều. Bởi vậy, Vũ vẫn coi nguồn khổ não như ân sủng thiêng liêng và giá
trị cõi sống không sao thoát được vùng kiềm tở của bẩy dây tình oan
nghiệt. Vũ đối diện với lửa bấc hằng đêm để soi tỏ bản thân trước số phận
con người lê thê bào ảnh. Vũ uống từng giọt mật đắng chảy qua tâm trí,
ngấm vào huyết quản làm khô dần ý sống. Vũ giận dỗi, vùng lên nắm chặt
lấy khổ đau mà nguyền rủa. Nhưng tiếng thơ oán hờn vẫn vang lên nhịp
điệu thê thiết ngàn kiếp không phai:

“Đo màu mây sớm nét mưa chiều
Đo cả hơi đàn cả tiếng tiêu
Con số ra tay đè nén mãi
Con người phận mỏng đến bao nhiêu”.
(Phương trình số phận, Nhị thập bát tú, Tập 2)

Con người phận mỏng lắm nếu đem so với phương trình vũ trụ. Con người
chỉ là “hạt cát bên sông Hằng”, cái chớp mắt, cái vi-ti-sinh-vật đối với thế
giới bên ngoài. Khoa học đã chứng nghiệm sự thực bằng phát minh, bằng
con số bắt mọi người chấp nhận. Vũ tức giận sự lũng đoạn của khoa học
trong địa hạt tâm linh, chính vì vậy, Vũ phải mang ý thức khổ đau, có lẽ, tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.