MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 103

Sau mấy chục năm đằng đẵng, Vũ ngụp lặn trong hoài vọng và ước mơ
thảng thốt mong tìm siêu thoát. Hình ảnh quá khứ trôi lều bều với dư âm
buồn thương lãng đãng ở cuối trời mộng tưởng. Vũ khóc đã khô cong
nguồn lệ. Vũ ôm bên lòng một mối hận cùng tháng năm cách trở. Màu áo
xanh năm trước đã tàn phai ý mùa Tư Mã. Bến Tầm Dương nào đó, lênh
đênh dăm bảy con thuyền nát, vài nàng ca kỹ già của Bồ Tùng Linh thôi về
dưới mái Liêu-Trai. Cảm thông ngàn xưa vướng mắc, Vũ bừng tỉnh và
nhận thức cuộc sống với giá trị thực thể của nó đi theo nhịp tiến hóa. Vũ
không phải sống, phải ăn, phải thở, phải chịu nhiều phiền muộn về vật chất
như mọi người. Vũ đau đớn tháo gỡ từng mảnh xiêm tàn vấn vương tâm
tưởng. Vũ nhìn thẳng vào cuộc sống ở mỗi góc cạnh suy tư. Vũ chấp nhận
thực tại tức là Vũ đã nhìn rõ vị trí kiếp người. Do đấy, lời và ý trong thơ Vũ
đã chuyển hướng. Nó trình bày những hình ảnh mới với thể thơ Nhị thập
bát tú.

“Cánh tay đô thị vươn dài
Báo hoa cọp gấm tàn phai mộng rừng
Một thời hương sắc trên lưng
Đổ theo dòng suối rưng rưng bóng tà”
(Rừng hết mùa thiêng, Nhị thập bát tú, Tập 2)

Hoặc:

“Dấu mũ trên chữ A
Là chim bay lộn ngược
Trên nền giấy trắng bao la
Trùng dương dịu dàng in lấy bóng
Chim bay dìu mây bay…
....................
Hoả sơn cười sặc sụa
Rung chuyển vòng đai biển Thái Bình
Một lần nữa uốn cong lưỡi lửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.