MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 101

ấy bị dồn nén vào trong để kết tụ thành khối đau buồn dằng dặc. Vũ nhìn
lên vòm cao rồi cúi mặt xuống đất. Vũ không tìm thấy lối thoát ngoài thi
ca. Vũ cô đơn. Mọi cánh cửa đều khép chặt trước mặt. Ba chiều không gian
đã đóng kín, Vũ đành đốt tâm tư để mở một chiều riêng cho mình. Ấy đó,
niềm cô đơn mà Vũ đã mang trọn kiếp người bật khóc trong thơ:

“Ai biết gì đâu một cuộc đời
Nhớ thương hờn hận chẳng hề nguôi
Chẳng thương xuân sớm phai màu tóc
Chẳng nhớ mình đang sống kiếp người
Chẳng đắp non cao hờn chót vót
Chẳng thương mà biến hận đầy vơi
Hỏi chi sự nghiệp cùng thân thế
Sông núi – kìa xem – đã lở bồi…”
(Giấc mơ tái tạo, Trời một phương)

Từ hờn, hận Vũ đi vào bi phẫn:

“Ai đó mách giùm ta với
Quần gót thế nhân như đàn quạ kia chăng
Hay như mây cao đơn chiếc cánh chim bằng
Ấp úng cân đai hề trôi giam tài năng
Vỡ mộng buông câu hề kho trời gió trăng…”
(Tuý hậu cuồng ngâm, Mây)

Chính vì cô đơn quá đỗi nên Vũ bi quan, muốn rẫy bỏ nguồn sống đi tìm
dung nhan cõi chết. Vũ phác hoạ cõi chết như một đổ vỡ toàn diện. Con
người, sự vật mất hẳn. Ý thức về cõi chết là ý thức thực tế: mỗi người đều
muốn có được cái chết yên lành cho riêng mình. Vũ không nghĩ thế. Vũ
hình dung cõi chết như huỷ diệt, một tai nạn hãi hùng khủng khiếp với phi
thuyền gãy lái, với trận lụt Hồng Thuỷ do cơn mưa đổ tự trời cao không
bao giờ tạnh, hoặc cái chết do chính tim óc mình đòi ly khai với thể xác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.