MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 100

“Hãy dừng lại thời gian
Trả lời ta! Có phải,
Dưới vầng nguyệt lạnh lùng quan ải
Dưới vầng dương thiêu đốt quan san
Lớp hưng phế xô nghiêng triều đại…
Mà chí lớn dọc ngang
Mà nghiệp lớn huy hoàng
Vẫn ngàn thu còn mãi
Vẫn ngàn thu người áo vải đất Quy Nhơn…”
(Bài ca Bình Bắc, Hoa Đăng)

Đó, tâm hồn Vũ rung lên từng cung bậc uyển chuyển, nhịp nhàng. Tình
yêu, hồi tưởng, đam mê, đau khổ, hờn giận đã bủa vây dòng sông nội tâm
Vũ, biến Vũ thành một biểu tượng đặc biệt trong thế giới thi ca hiện đại.

Niềm cô đơn và dung nhan
Mỗi con người là một hoang đảo, nếu không có sự liên hệ do cuộc sống tạo
nên để ràng buộc nhau trở thành xã hội, quốc gia hay nhân loại. Từ thuở sơ
sinh, thanh âm thứ nhất chào đời là tiếng khóc chứ không phải nụ cười. Cái
vòng sinh, lão, bệnh, tử như mỗi dây oan nghiệt thắt chặt mỗi cá nhân vào
nghiệp chướng không để ai thoát khỏi. Vũ vào đời với từng bước nhỏ nhẹ,
với thân phận tiền oan. Màu áo xanh Tư Mã, Vũ khoác lên vai mỏng manh
như một biểu hiệu cố định, đồng thời Vũ cũng mang luôn niềm cô đơn giữa
đời sống – một đời sống nô vong – đang đuổi theo sự an hưởng vật chất
trước mặt, hay gục đầu trong vũng lầy hoàn cảnh. Vũ ngẩn ngơ giữa cõi đời
với túi hành trang chất đầy hoài vọng lẫn bi thương. Vũ hoài vọng đến một
khung trời bỏ ngỏ có bướm vàng, lá thắm tình tự suốt bốn mùa giao hưởng,
ở đây, con người được tự do trút bỏ mọi câu thúc hình hài, nhởn nhơ giữa
muốn tiếng đàn ca, với thiên tiên vui múa Nghê Thường. Vũ có thể tâm sự
trực tiếp với “gỗ danh sĩ”, “đá thuyền quyên” như thuở nào trái đất mới
hình thành mầm sống. Nhưng Vũ đã sinh ra giữa thời đại cơ khí, giữa hoàn
cảnh phức tạp của xã hội Việt Nam nô lệ, nên hoài vọng và niềm bi thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.