MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 99

“Khí thiêng chừng sớm lìa nhân thế
Dương thịnh rồi chăng Âm đã suy
Quạnh quẽ thu phân thơ bặt tiếng
Lầu hoang chìm dấu cỏ hồ ly

Còn đâu thuở ấy niềm khăng khít
Quỷ với người chung một mái nhà
Trăng bạn, hoa em trầm mối lái
Đèn khuya dìu dặt bóng yêu ma…”
(Cảm thông, Mây)

Ma quỷ, Hồ ly đối với Vũ như những người bạn chí thiết. Vũ trao đổi tâm
sự với chúng như trò chuyện với các danh nhân, cao sĩ. Vũ mặc áo linh hồn
cho gỗ, đá, cỏ, cây.

“Ai đó – Phải chăng hồn cỏ cây
Bấc thơm dầu quánh nhựa hây hây
Dầu vơi bấc mỏng manh gây
Bước chân vào bợ ngợ
Hoa đèn lung lay…”
(Nửa truyện Hồ ly, Mây)

Nhưng niềm cảm khái của Vũ không nhất thiết phải đứng nguyên ở vị trí
tiếc thương quá khứ với giấc mộng đẹp qua đi không bao giờ trở lại, đôi
khi, nó vùng lên hào khí. Sự vùng lên để chứng tỏ một thái độ và cũng để
tìm không khí mới cho cuộc đối thoại, vì đối thoại không hẳn là phải chung
thuỷ với một lập luận, chính thực để hiểu thêm những điểm khác biệt với
chính mình. Từ truyện người tráng sĩ Kinh Kha với đường gươm lỡ dở
không thành việc lớn, với tiếng sáo u buồn của Cao Tiệm Ly tiếc thương
người bạn đời, đến vị anh hùng ái vải đất Quy Nhơn đã làm đẹp lòng Vũ
bằng vần điệu gieo vàng, chuốt ngọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.