MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 105

khi vắng mặt!

Tiếng thở dài và ý niệm giải thoát

“Từ khi trái đất ra đi
Lệ chia phôi đã xanh rì trùng dương…”

Thơ Vũ là tiếng thở dài của phương Đông trầm mặc. Tiếng thở dài đó cất
lên giữa vòm trời rất đỗi buồn thương, ray rứt trong mỗi vần điệu. Sau
những cố gắng đi tìm cho chính mình luồng sinh khí mới, nếp suy cảm
mới, rốt cuộc, tiếng nói của Vũ vẫn nguyên vẹn là niềm u uất, mệt mỏi,
chán chường! Vũ muốn dìm chết dĩ vãng trong Trời-Quên-Lửa-Khói,
nhưng sau mỗi cơn say tự dưới đáy vực, Vũ cảm thấy tâm hồn mình càng
lún sâu xuống Địa-Ngục-Quá-Khứ. Nó quật ngã Vũ lúc nào nó muốn. Nó là
định mệnh. Nó bám riết lấy Vũ với dằn vặt trường miên, với hờn thương vô
độ. Nó nhập vào thơ Vũ. Nó chứng minh sự phai tàn của một thế hệ. Nó ghi
dấu thời gian như vết xe lướt qua mặt đường lầy lội. Thật vô ích và xiết bao
đau đớn, đêm đêm nhìn nhớ thương toả dài theo lửa khói ròi chìm lắng vào
Hư-Vô câm tiếng.
Thơ Vũ là cơn đau đứt nối với số phận riêng lẻ. Thơ Vũ không chuyên chở
những món hàng hợp thời trang cùng chân dung thê thảm của chiến tranh
có đây, hoặc tỏ bày thái độ trước cuộc đời hôm nay. Thơ Vũ đơn côi giữa
nguồn sống đang dâng trùng trùng lớp lớp. Chính vì thế thơ Vũ tồn tại.
Niềm chia ly cách trở do núi sông, nhân thế cộng với tháng năm tủi nhục,
Vũ đi tìm vùng an nghỉ cho tâm linh. Vũ muốn được giải thoát bằng ý niệm
siêu hình, bằng cách phóng hồn vào hư-không-tuyệt-đối. Vũ đi tìm Đạo. Vũ
muốn dứt bở cái xác phàm hệ luỵ bởi cơm áo, yêu thương, hờn giận này đi.
Cõi sống làm Vũ chán ngán. Vũ đã uống nó đau khổ, hút say phiền muộn!
Cuộc đời nào đó có gì cho ta mong đợi?

“Bụi đỏ phai màu nhân sự
Trang đạo lý thơm tho từng nét chữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.