MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 109

một thời – đã cùng lênh đênh, chìm nổi theo số phận Vũ. Người đàn bà ấy
có tình thương yêu vô lượng, có sức chịu đựng phi thường. Sự nghiệp của
Vũ hôm nay được thành quả, một phần cũng bởi lòng hy sinh cao cả và ý
chí sắt son của tâm hồn khả kính ấy. Trong suốt mười mấy năm thi phẩm,
Vũ chỉ nhắc đến tên Oanh có một lần, trong tập Hoa đăng. Nhưng thật ra,
bóng dáng ấy phảng phất có mặt trên mọi trang thơ vì nó đã dính liền vào
thịt da, vào huyết mạch Vũ từ lâu rồi. Vũ rất nhạy cảm nên dễ giận hờn.
Thực phẩm trần gian quá đắng cay, Vũ phải ẩn nấp vào trời Mây để tìm
hương vị ngọt ngào cho cuộc sống riêng tư.
Việc nhận diện Vũ Hoàng Chương không mấy khó. Cái khó là viết về
người bạn thân. Tôi băn khoăn, phân vân trước khi viết vì tự nghĩ mình
không đủ sáng suốt để tìm hiểu Vũ với cái nhìn vô tư chăng?
Nhưng đến lúc này, tôi cảm thấy vơi nhẹ đôi vai.

Trích thơ Vũ Hoàng Chương

Nửa truyện hồ ly
Giàn dưa mưa lất phất
Mênh mông sầu xứ đêm dài
Hư vô động tiếng giày ai
Mình ta buồn dặc dặc
Say giữa hai tờ Liêu Trai
Rún rẩy hoa đèn rung ngọn bấc
Không gian đàn mãi tiếng giày ai
Dầu cạn lưng chừng phao
Sợi nhỏ thon mềm dáng liễu
Hài son phơi phới lửa đào
Khói biếc màu xiêm yểu điệu
Ai đó – phải chăng hồn cỏ cây
Bấc thơm dầu quánh nhựa hây hây
Dầu vơi bấc mỏng manh gầy
Bước chân nào bợ ngợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.