MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 157

trao tặng, Hùng đem thiêu trên đầu ngọn lửa và nuốt trọn vào tim phổi
mình với nguồn vui ảo giác. Hùng rất mực đa tình nhưng mối tình đầu oan
trái với người em họ đã thui chột nụ hoa tình ái và biến Hùng thành cuồng
bạo trong mỗi suy nghĩ về tình yêu.
Nói đến Đinh Hùng, không phải nói đến cái gì mới lạ, vì thi ca Việt Nam
bây giờ đã vượt thoát khỏi trạng thái ước lệ, nó đi vào cõi mông mênh của
Vô Thức. Từ Vô Thức nó trình bày Ý Thức Mới không hẳn là cố định
nhưng, nó là thời đại chúng ta đang góp mặt. Nói về Đinh Hùng là nhắc đến
một không gian cũ, là nói tới khoảng cách – ở đó – từ hiện tại trở lui về quá
khứ, chúng ta vẫn nhìn rõ ánh sáng của ngọn Thần Đăng chói loà hào
quang kỳ ảo.

Trích thơ Đinh Hùng
Tìm bóng tử thần
Nàng nằm mộng suốt đêm hè dưới nguyệt,
Nụ cười buồn lay động ánh trăng sao.
Xa nấm mồ, chúng ta cuồng dại hết,
Để yêu tà về khóc dưới non cao.
Hồn Vệ Nữ lạc loài bên cửa huyệt,
Xuân bi thương – ôi má thắm, môi đào!
Bốn mùa trăng vào mở hội chiêm bao,
Trong giấc ngủ đẫm mùi hương phấn lạ.
Xa tục phố, đầy bức tranh thần hoạ,
Lẫn sâu, vui, ai nhớ tuổi sông hồ?
Ta biến hình, thoát khỏi trái tim xưa,
Quên tâm sự, chắc đau lòng cõi Đất?
Đêm huyền diệu mênh mông hồi thể chất.
Dựng Mê Cung, ta bắc dịp phù kiều.
Lửa tinh cầu bừng cặp mắt cô liêu,
Nhịp máu đọng kiếp Vô Thường hiu hắt.
Này Biển Giác: mây trời nghiêm nét mặt,
Cây Từ Bi hiện đóa Ác Hoa đầu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.