MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 155

Sau chén rượu bất ngờ đó, tôi và Hùng chia tay. Nhưng bài thơ “Sông núi
giao thần” của Hùng vẫn còn âm vang trong tôi như lời cầu nguyện:

“Trăng ơi đừng bỏ Kinh thành
Hồn Cố đô vẫn thanh bình như xưa
Nhỡn tiên chợt sáng Thiên cơ
Biết chăng ảo phố, mê đồ là đâu?..."

Sau thời gian lang thang khắp núi rừng Việt Bắc, bệnh sốt rét đã làm tôi
phải trở về Khu 3 để tiếp nối những ngày vô định. Những con người văn
nghệ thuở kháng chiến như những cánh chim trời bay lạc loài khắp nẻo.
Gặp nhau đấy rồi xa nhau ngay, nên mỗi lần gặp, mỗi lần thương nhớ chẳng
rời.
Nhân có cuộc họp văn nghệ, tôi và Hùng gặp lại nhau và cùng đi Đống
Năm thuộc tỉnh Thái Bình. Lần này đi thêm hoạ sĩ Bùi Xuân Phái, người
hoạ có dáng điệu khù khờ với bộ râu đỏ hoe mọc lởm chởm trên màu da
trắng muốt.
Tôi nhớ buổi chiều hôm đó trời mưa bụi, chúng tôi lại ngồi uống rượu chờ
tối để xuống đò. Mặt Hùng xanh mướt, một phần tại lạnh, một phần vì cơ
cực. Chiếc trấn thủ màu cỏ già lem luốc, rộng thênh thang không làm ấm
mảnh thân gầy phủ lên bộ quần áo nâu dính bùn bạc phếch. Ba chúng tôi
khề khà cho đến lúc không gian mờ đục khuất chìm vào bóng đêm. Từng
đốm lửa vàng hoe cháy hiu hắt đó đây. Hùng nhìn ánh đèn với nét mặt đăm
chiêu.
Qua một đêm trắng nằm đò, chúng tôi lên bến Gián Khuất, đi Đống Năm,
lướt qua bao nhiêu làng mạc, bao nhiêu cánh đồng và từng con đê dài thăm
thẳm. Trong suốt cuộc hành trình Hùng nói rất nhiều về đủ mọi loại chuyện
vui buồn. Hùng đọc thơ Baudelaire và rất thích cuộc sống của thi nhân này.
Bài thơ mừng cô vợ da đen chết, Baudelaire lại được tự do, có thể lang
thang uống rượu khắp nơi và ngủ ngon lành ở lề đường như con chó, làm
Hùng cười sảng khoái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.