MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 27

khối óc phi thường. Phải rồi, những người thường dân trong tám hộ kia làm
gì có đất, làm gì có nước! Không có thì phải thuê, vậy trả thuế trước, thuế
cư trú là một điều nhằm lý.
Muốn trả thuế trước, thuế cư trú, phải có tiền; muốn có tiền, phải đi kiếm;
muốn kiếm tiền, phải đi làm. Thế là đánh thuế, chủ ý cho dân chăm làm.
Chăm làm há chẳng còn hơn là chơi bời lêu lổng ư! Chơi bời lêu lổng, luật
pháp bắt tù, ông Đốc lý đánh thuế lại gỡ cả cho dân nạn tù. Sâu sắc thay!
Huống chi tiền thuế kia thu vào, có phải là để ông tiêu riêng đâu! Ông sẽ bỏ
ra để xây mả, để sửa vườn hoa, toàn là những việc bày ra cho dân làm cả.
Dân đã có việc làm, là thành dân “làm ăn tử tế” không phải hạng vong gia
thất thố nữa. Như thế, thuần phong mỹ tục của Hà Thành sẽ có tiếng thơm
xa nức. Việc của ông Đốc lý thật là hoàn toàn về đủ mọi phương diện:
chính trị, kinh tế, xã hội, luân lý…
Nếu các ông hội viên ta đừng “thảng thốt hấp tấp” quá, nếu các ông chịu
suy xét cho kỹ càng, tôi chắc các ông sẽ cảm tấm lòng nhân đạo của ông
Đốc lý, mà không những không làm “reo”, lại còn xin đúc tượng để kỷ
công vị quan cai trị nhân đạo ấy nữa.
Tượng tất nhiên sẽ đặt ở chợ Đông Xuân hay ở Máy nước, là những chỗ đã
được vị quan ấy săn sóc đến luôn luôn…
(Chuyện vô lý, trang 75)

Lời người bán cam
...............................
Lái cam cười nhạt đáp rằng:
Tôi đây dĩ nghệ đã từng bấy lâu,
Buôn quanh quẩn chỉ cầu lấy sống,
Khách xa gần ai cũng tìm mua
Chẳng ai chê trách bao giờ,
Đến nay mới một ông là không ưng.
Ông há chẳng biết rằng bao kẻ:
Chỉ chăm chăm tìm kế lừa người.
Phải đâu có một mình tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.