MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 56

Thoáng một tiếng dây đàn đứt. Cô choàng tỉnh để nhận cúi đầu tơ ấy bắn
vào mặt. Thái dương cô tê dại trong khoảnh khắc. Rồi vững lại tay phách,
chỉnh lại hơi cổ hơi mũi, cô Tơ hát bây giờ mới vượt qua những đỉnh nhọn
của thế giới âm thanh. Tiếng hát mọc cánh, thăm thẳm trong trắng tinh
khiết quá pha lê gọt. Cô đang gọi nước suối đá ngọt trào dâng lên. Tiếng
phách trục ríu ran như cô đọng lại được muôn điệu của muôn giống chim.
Có những tiếng tre đanh thép, sắc bén đến cái mực cắt đứt được sợi tóc nào
vô tình bay qua khoảng nơi phách đang bốc cao vươn mình đứng dậy như
vách thành. Đôi tai cậu Lãnh Út chỉ là hai cái phễu để cô Tơ rót vào đấy cả
một rừng chim và cả một suối thuỷ tinh.
Cô Tơ giờ mới để ý đến những tiếng trống điểm. Trống người chủ ấp trẻ ấy
sát phạt thật. Thật là một thứ trống lợi hại. Trong tiếng trống, có tiếng đổ
nhào của ngói gạch vụn rời. Hình như tất cả những lâu đài cung điện của
cuộc đời nhãn tiền đều tan rã theo một cái roi quật xuống mặt da loài thú.
Hình như phải có được vô vàn vàng lụa luỹ thế mà phí đi thì mới đổi được
ra thành cái tiếng âm âm đục đục ấy. Châu, điểm đến như thế thì khỏi nào
mà tránh được chuyện oan trái cùng người gõ trục.
Lúc này, cậu Lãnh chỉ biết có sự thẩm âm. Âm trúc, âm tơ. Còn ngoài ra,
cậu không biết gì hết. Chén tống rượu cứ liên tiếp mà vơi mà đầy, gia nhân
đi theo rót đưa đến đâu thì cậu uống đến đấy. Tưởng lúc bấy giờ, cả quê
Nhộn này có phát hỏi, cả chính quyền cậu đất có sụt nứt hết, cậu cũng mặc.
Cậu đang ngủ cái giấc ngủ thôi miên của âm nhạc. Không một tiếng nào
lép, roi cứ như ôm lấy tang mít, rồi cứ như dán vào mặt da.
“… nguyệt dãi tàn nhang… ư… Con sông hồ nước biếc…”. Nhưng thật ra,
cô Tơ chuyển hướng tiếng hát vào lòng người chơi đàn chứ không bận gì
mấy đến người điềm châu. Bá Nhỡ ngồi trước mặt kia, sinh mệnh chỉ còn
dính vào cuộc đời bằng một vài khổ đàn nữa thôi. Tắt bản đàn, là cuộc đời
người đang cúi xuống cái đầu bầy bằng sừng bò tót kia cũng hết luôn. Hơi
tơ thiểu não như lời gửi gấm giối giăng. Nó buồn rộng xa nhòe quá một
tiếng lên đường. Thôi thì đây cũng là những tiếng cuối cùng của đời. Cô Tơ
cố bắt buông từng chữ cho thật chín nục để cho kẻ sắp hết làm người kia
đem đi cho thật đầy đủ cái dư âm của cõi sống. Làn hát chênh đi như lời giã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.