MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 93

hờn nỗi thất bại của tâm linh trước sự chia lìa của Thơ với Thực tại.
Sinh ra đời dưới một ngôi sao tốt, từ nhỏ, Vũ được bọc đùm trong nhung
lụa, được dạy dỗ ở cả hai phía, Tây học và Hán học. Vũ đã hấp thụ văn học
Tây phương đồng thời do sự giáo huấn của bà mẹ, Vũ cũng say mê Đông
phương và sớm suy tư triết thuyết Lão, Trang với cổ thư Trung Quốc.
Sự ám ảnh của thời đại hoàng kim chìm khuất với vóc dáng chàng Tư Mã
áo xanh trên bờ sông Dương Tử, hay khuôn mặt nàng ca kỹ bén Tầm
Dương “tay ôm đàn che nửa mặt hoa”… đã làm phai mờ tất cả kích thước
các nhà thơ lớn Tây phương: Hugo, Lamartine, Musset, Baudelaire,
Verlaine, Rimbaud đang chiếu sáng trên vòm trời thi ca Việt Nam khoảng
1935-43 với từng người thơ chịu ảnh hưởng sâu đậm kỹ thuật, nhất là tư
tưởng vay mượn của nền thi ca miền tóc vàng, tuyết trắng.
Vũ là tượng hình đứng cô liêu trong vòm trời quá khứ. Ánh sáng của ngọn
hải đăng le lói giữa đêm khuya mịt mùng sóng vỗ, Vũ lắng nghe hồn mình
trải rộng trên mỗi con nước đại dương và thầm ước sẽ tìm được trong sự
luân lưu đó, chút hơi thở của người xưa vọng đến. Nhưng ánh sáng của
ngọn hải đăng vẫn le lói hằng đêm và đại dương cứ luân lưu theo chu kỳ
miên viễn, hơi thở của quá khứ trôi đi biền biệt không để lại vết tích gì
trong vũ trụ bao la, có chăng chỉ còn lại niềm tưởng vọng giữa sự-sống-
hôm-nay gửi về cõi-chết-hôm-qua bằng môi trường suy cảm. Vũ đã suy
cảm và lựa chọn khổ đau, với đam mê huỷ diệt. Vũ khước từ cái công danh
phú quý mà đời đã trao tặng sau những năm đèn sách, để tự dấn thân vào
thế giới thi ca, tức là mang lấy nghiệp. Sự “đầu thai lầm thế kỷ” mà Vũ đã
viết ra, hét to lên trong cơn mê loạn của thể xác, trong nỗi vò xé của tâm
linh trước cuộc sống nghẽn lối, trước cơn bi phẫn của con chim bị trúng tên
rã cánh, nhìn trời cao mà không vút lên được, nhìn trái ngọt mà không vừa
an hưởng, nhìn thân phận trôi đi, trôi đi như ảo ảnh để nuối tiếc giấc mơ
thành bướm thuở nào.
Thế đó, dòng sông với ngần ấy tê liệt, ngần ấy giận hờn trong một xã hội
đốn mạt, trong một quốc gia nô vong, Vũ cảm thấy mình đã nhiễm độc và
để giải độc, Vũ tìm quên trong chiều sâu của ảo giá, của men khói. Ở đó,
Vũ đón nhận về phần mình tất cả đau thương, qua từng sợi khói lung linh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.