MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 95

sáng đến nấm mộ u uất dựng lên giữa cõi sống như một sỉ nhục. Khuôn mặt
người đàn bà mang tên Kiều Thu mà Vũ đã ôm ấp mười năm, mười năm
nhen nhúm với ước vọng, với chờ đợi não nề, với dặm dài mệt mỏi. Kiều
Thu, Kiều Thu hỡi! Người đàn bà may mắn đã được Vũ khóc trong thơ, đã
được Vũ vuốt ve với vần điệu gấm nhung, đã được Vũ tôn lên ngai thờ Nữ
Sắc, nàng có biết chăng, dung nhan đó đã trở thành bất tử. Người đàn bà ấy
giờ đây đang có mặt ở phương nào, đang ẩn mình trong góc cạnh nào của
cuộc sống, sung sướng hay khổ đau, đã già hay còn trẻ, hãy ngẩng mặt lên
đón nhận nơi đây lời chúc tụng.
Tình yêu mà Vũ đã gửi tặng lầm nơi không phải thứ tình yêu qua nhanh
như gió thổi, như lằn chớp ngang trời. Nó day dứt sượng sùng. Nó tái tê
cuồng dại đến nỗi Vũ phải kêu la:

“Yêu sai lỡ để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại mấy tờ thư!”

Biết rằng thất bại và biết được giá trị khổ đau, Vũ muốn tìm quên bằng
cách đắm chìm thân phận vào trời say, nhưng không được:

“Say đã gắng để khuây sầu lẻ gối
Mưa, mưa hoài rượu chẳng ấm lòng đau
Gấm thế nào từ buổi lạnh lùng nhau
Vàng son có thay màu đôi mắt biếc?
Tình đã rời đi riêng mình tưởng tiếc
Thôi rồi đây chiều xuống giấc mơ xưa
Lá, lá rơi nằm bệnh mấy tuần mưa
Say chẳng ngắn những đêm dằng dặc nhớ…”.
(Lá thư ngày trước, Mây)

Như thế đó, tình yêu đối với Vũ là hình phạt nặng nề hơn ân thưởng.
Những khuôn mặt đàn bà đi qua đời Vũ, được Vũ nhắc đến trong tác phẩm,
đều chập chờn như những bóng ma. Cô gái tóc vàng đến từ miền tuyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.