MƯỜI NGÀY - Trang 196

như thường". Người ta cần mình để đọc một vài đoạn kinh. Nhưng con hầu
không tìm thấy mình đâu cả. Tu sĩ đành phải nhờ người bạn làm giúp tại
gác cao nhất của nhà ta. Còn em và tu sĩ thì bước vào trong buồng. Vì mẹ
đứa bé là người duy nhất có thể trợ giúp trong trường hợp này, em phải gài
chốt cửa để không cho người khác đến quấy rối, mình cũng nhìn thấy đấy,
tu sĩ vẫn còn bế đứa bé trên tay, hẳn ông ta còn đợi người bạn cầu kinh
xong. Chắc là cũng hòm hòm rồi, vì đứa bé gần như đã bình phục.

Người chồng sùng đạo ngốc nghếch rơi vào bẫy. Tình phụ tử lay động

anh quá mạnh đến mức anh không nhận ra mưu mẹo của vợ. Anh thở một
cái rõ dài.

- Tôi muốn vào xem sao.
- Đừng vào. Mình sẽ làm hỏng hết mọi việc. Để em xem mình đã vào

được chưa, rồi em gọi.

Nghe thủng hết mánh khóe của người đàn bà, tu sĩ bấy giờ đã bận xong

quần áo và bế đứa trẻ trên tay; chừng mọi việc đã ổn, anh ta gọi to:

- Thưa bà, có phải chồng bà đó không?
- Vâng, tôi đây. - Người chồng trả lời.
- Vậy mời ông vào đây. - Tu sĩ nói. - và hãy nhìn con trai ông, sinh linh

mà tôi đã ngỡ rằng ông vị tất còn được thấy trên cõi đời này. Hãy nhận lấy
nó, và để đổi lại ông hãy cho làm một bức tượng bằng sáp lớn bằng đứa bé
để dâng Thánh Ambroadơ, chính nhờ quyền năng của Người mà ông vừa
mới nhận được ơn phước lớn lao này đó.

Nhìn thấy cha, đứa trẻ biểu lộ vài dấu hiệu yêu thương nho nhỏ trong khi

người cha bế con với niềm vui sướng và hoan hỉ như thể nó vừa được cải tử
hoàn sinh, đoạn ra sức cảm ơn tu sĩ bằng những lời nhiệt thành nhất về cái
việc anh ta đã làm.

[30]

- Tu sĩ Rơnô, tôi đã tụng xong hoàn toàn bốn bài kinh như yêu cầu của

anh.

- Anh bạn, xin có lời khen sự trường hơi của bạn. Làm được như vậy là

tốt. Còn tôi khi người bạn của chúng ta về tôi mới chỉ được đến bài thứ hai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.