MƯỜI NGÀY - Trang 72

tuyệt vọng của người sắp chết đuối vớ được cọng rơm. Đúng lúc ấy, một
người đàn bà nghèo túng đang ở trên bãi biển, lấy cát cọ và rửa vào nước
mặn những đồ làm bếp mà bà tìm cách làm cho sáng bóng. Khi bà thấy
người đắm thuyền đến gần, bà không nhìn rõ ra một hình thù gì bà hốt
hoảng lùi lai và kêu lên, Lăngđônfô không nói được gì nhìn chẳng rõ, anh
không mở miệng. Nhưng, dần dần dòng nước đẩy cái mảng vào đất, người
đàn bà phân biệt được hình cái hòm. Bà nhìn chăm chú hơn, mới đầu thấy
những cánh tay đang dang ra trên nắp hòm, rồi nhận rõ bộ mặt. Bấy giờ bà
hiểu cơ sự là thế nào. Động lòng thương, bà tiến vài bước ra biển, đã lấy lại
được bình tĩnh, bà nắm lấy tóc anh và lôi anh lên cát cùng với chiếc hòm.
Phải vất vả lắm bà mới gỡ được các bàn tay ra. Bà đặt cái hòm lên đầu con
gái nhỏ cùng đi với bà, và, nhờ một em bé giúp một tay, bà khiêng người
lên cách xa bờ. Bà ngâm anh vào nước tắm, và cọ xát mạnh trong trong khi
rửa ráy cho anh trong nước ấm, nên anh lấy lại được sức nóng đã tàn. và
đôi chút sức lực đã mất. Người đàn bà lôi anh ra khỏi nước tắm vào lúc bà
cho là thích đáng, rồi cho anh uống rượu ngon và ăn mứt để lại sức. Bà hết
sức chăm sóc anh suốt mấy ngày, nên cuối cùng anh đã lại sức và biết mình
ở đâu.

Bấy giờ người đàn bà trung hậu mới nghĩ nên trả lại cái hòm cho người

bà đã cứu vớt, và bảo anh tiếp tục đi theo đường anh. Lăngđônfô không còn
nhớ tí gì về cái hòm nhưng cũng cứ nhận khi bà ân nhân đặt vào tay mình;
dù chẳng đáng giá là bao, nó cũng có thể kiếm cho anh ít bánh ăn! Song,
nghĩ rằng nó nhẹ tênh tênh nên anh không đặt nhiều hy vọng vào nó. Tuy
nhiên, khi người đàn là đi vắng, anh cũng nhổ đinh ra xem nó đựng gì. Và
kìa, anh thấy vô vàn châu ngọc, đã được gọt rũa hay còn thô. Anh hiểu biết
chút ít về giá trị của chúng, nhìn những viên ngọc, anh nhận ra giá trị lớn
của chúng. Anh cảm tạ Chúa. Người chưa muốn bỏ anh, và lấy lại được cả
thế thăng bằng của mình. Nhưng trong một thời gian ngắn anh vừa mới hai
lần bị số phận hành hạ gay gắt. Anh sợ một cuộc tấn công thứ ba, và hiểu
rằng phải thận trọng hết sức để đem được của báu về nhà. Anh bọc rất kỹ
châu ngọc vào vài cái giẻ rách, và bảo bà chủ nhà anh không cần đến chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.