MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 4 - Trang 235

Lúc đó, Thạch Lỗi mới mười tuổi, mỗi lần qua đường, cậu bé đó lại phải

bám theo dòng người mới dám đi, nếu xung quanh không có ai, cậu sẽ đứng
ở vạch kẻ dành cho người đi bộ và chần chừ chờ đợi, dẫu sắp muộn học,
cậu cũng không dám tiến bước, không dám đánh bạo sang đường một mình.
Có lần cậu bám theo một cô bé để sang bên kia đường, đèn xanh dành cho
người đi bộ vừa nhấp nháy mấy giây đã chuyển sang màu đỏ, cô bé liền
chạy vù về phía trước, bỏ lại mình cậu đứng cho vơ giữa đường, dòng xe đi
lại như mắc cửi vây chặt lấy cậu.

Cậu bé đứng bất động tại chỗ, vì quá sợ nên khóc lặng cả người.

Cô bé vội ngoái đầu nhìn, rồi quay lại nắm lấy tay cậu dẫn qua đường.

Cô bé ấy chính là Điệp Vũ, năm đó cô cũng mười tuổi. Điệp Vũ và

Thạch Lỗi là hàng xóm, cùng học trường tiểu học nhưng khác lớp. Điệp Vũ
lớn trước tuổi, cơ thể phồng phao, nom như nữ sinh cấp hai.

Con đường là một dòng sông, con người như những tấm bèo, họ tình cờ

gặp nhau giữa dòng đời như thế.

Cô bé không hề hỏi cậu vì sao lại khóc, thực ra cô bé chẳng nói gì cả,

chỉ dắt cậu qua đường mà thôi, cô bé dắt cậu qua chuyến hành trình của
cuộc đời!

Dường như chỉ những đôi bạn tri kỉ nhiều năm gặp lại mới hiểu được ý

nhau đến thế. Lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cơ hồ họ đã quen biết nhau một
trăm năm trước đây. Từ ấy trở đi mỗi khi đi học hay tan học, cậu đều đi
cùng cô bé.

Buổi sớm, mặt trời nhô lên, áng mây rạng ngời vẽ lên những đường uốn

lượn rực rỡ phía chân trời, cậu luôn luôn đứng trước cửa hàng bán đĩa hát
lẳng lặng đợi cô bé cùng qua đường, cậu nấp sau cột điện, rồi đột ngột xuất
hiện đằng sau cô bé. Buổi trưa, tay cậu trượt trên thành lan can sắt quây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.