MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 4 - Trang 436

Chẳng ngờ quái vật lông trắng đáp lại lời anh ta, nói chính xác hơn thì

đó là lời đáp của một bà lão tóc bạc phơ. Tuy giọng bà yếu ớt, phều phào
nhưng vô cùng bình tĩnh. Bà nói: "Đừng sợ! Lại đây uống tách trà đã nào!"

Họa Long ấn khẩu súng trong tay phân cục trưởng Tào xuống, mọi

người chầm chậm tiến đến chỗ bà lão, bà lão tóc trắng lại cất giọng: "Nhìn
thấy ta thì chớ sợ hãi!"

Cả nhóm đi vòng từ sau lưng ra trước mặt bà. Cuối cùng mọi người

cũng nhìn rõ chân dung của "quái vật lông trắng".

Quần áo bà lão rách rưới, tóc rất dài, bạc trắng như cước, có lẽ mấy chục

năm rồi bà lão không hề cắt tóc. Bà lão ngồi đó, tóc dài quét đất che lấp cả
tấm lưng. Ngay cả người cứng vía thoáng nhìn cũng phải lạnh gáy. Gương
mặt bà lão càng khiến người ta khiếp sợ hơn, quanh miệng bà là râu, chòm
râu cũng bạc phơ và dài lê thê y như mái tóc, lông tơ màu trắng xám mọc
dày khắp mặt khiến gương mặt bà nom chẳng khác gì mặt mèo.

Mái tóc trắng, hàm râu tằng, lông mi, lông mày trắng dài lê thê, chúng

quét đất theo mỗi bước bà di chuyển.

Thì ra mấy chục năm nay, quái vật lông trắng mà mọi người liên tục

nhìn thấy chính là bà lão mặt mèo ở trên mép vực này.

Tô My thận trọng hỏi: "Có phải bà mắc chứng rậm lông không?"

Bà lão mặt mèo thở dài không đáp, trên mặt bàn bày bảy ống nứa dùng

để uống trà, nước trà trong ống vẫn đang bốc hơi nghi ngút.

Bao Triển chỉ vào chén trà và hỏi: "Trên bàn có bảy chén trà, chúng tôi

vừa khéo cũng có bảy người, sao bà biết hôm nay chúng tôi sẽ đến?"

Bà lão mặt mèo đáp: "Ta luôn ở đây đợi các cậu, đợi đã lâu lắm rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.