MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 102

đồng ý. Để tận trách nhiệm của người cảnh sát, họ bắn vào trong khoảng
không tối đen trước mặt vài phát súng, rồi trở lại mặt đất.

Cao Phi nằm dưới nền đất, nín thở, mấy viên đạn sượt qua đầu hắn, trúng

vào đường cống phía trên, một mảng bùn rơi tõm xuống mặt nước. Nếu
mấy viên cảnh sát kiên trì đi tiếp một đoạn nữa thì Cao Phi đã bị tóm gọn.

Cao Phi dỏng tai, căng mắt, xác nhận đã hết nguy hiểm mới bò dậy,

nhanh chóng tiến về phía trước, không thể ở lại lâu hơi được nữa. Dòng
nước trong đường ống chảy về phía sông, hắn cũng dựa vào chỉ dẫn này mà
làm phương hướng. Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn lên, ở phía cuối của
đường ống thoát nước, ở nơi còn rất xa chỗ hắn đang đứng, có một luồng
sáng chói lòa. Lần này, thứ ánh sáng hắn nhìn thấy không phải là ánh đèn
của cảnh sát, mà là ánh sáng mặt trời.

Hắn nhìn thấy lối thoát.

Cao Phi vui mừng đến phát điên, nhanh chóng chạy về hướng ánh sáng.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn lại đau khổ muôn phần… Đường ra đã bị một
lớp song sắt bít kín, dù các thanh sắt đã vô cùng han gỉ, nhưng bằng tay
không rất khó bẻ gãy được chúng.

Hắn bình tĩnh lại, nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng có kế sách. Hắn cởi

quần áo, ngâm xuống nước, vòng qua hai thanh sắt, rồi tìm trong đống rác
rưởi trong cống một cành cây to chắc, luồn qua chiếc áo và bắt đầu vặn.
Các thanh sắt bắt đầu kêu lách cách, rồi cong lại, hở ra một lỗ hổng vừa đủ
một người chui qua.

Cao Phi ngồi bên bờ sông rửa mặt, rồi bước lên một cây cầu, bỗng hắn

cảm thấy như có ai đó phía sau mình.

Hắn lập tức quay đầu lại.

Quả đúng là có người đang đứng phía sau theo dõi hắn.

Chu Hưng Hưng như một bóng ma, không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

Cao Phi: “Mày là cảnh sát?” Chu Hưng Hưng: “Đúng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.