MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 210

đỏ bỏ lên mặt hồ đã đóng băng. Viên gạch kêu lên xèo xèo, rồi từ từ làm
tan chảy lớp băng dày. Chính trên mặt băng này, mới ban ngày những chiếc
xe trượt tuyết còn ngang qua, mấy tháng trước đàn cá còn bơi lội, bây giờ
đã thành một cái lỗ trên mặt băng dày cộp, những con cá thiếu dưỡng khí
lâu ngày bắt đầu bơi tới hít thở. Mấy người vừa ngậm điếu thuốc trên
miệng, vừa múc từng xô nước dưới cái hố vừa rồi lên, từ mỗi xô nước lại
đổ ra vài con cá tươi rói, nhảy tanh tách trên mặt băng.

Mạnh Bà Bà đứng bên bờ sông, hồi tưởng lại những ngày hè vừa qua khi

chồng bà ta còn ở nhà. Người đàn ông bé nhỏ đó lôi một chiếc giường gỗ ra
thả xuống nước, một đầu buộc vào đám cỏ mọc ven bờ để chiếc giường
không bị cuốn theo dòng chảy. Ông ta đứng trên chiếc giường đang nổi, thả
lưới, bắt cá, rồi rút một con dao nhíp cạo vảy, mổ bụng cá thật sạch, xiên
vào dây phơi bằng sắt phía sau nhà để hong khô.

Những bông tuyết vẫn rơi dày, Mạnh Bà Bà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời,

một trận tuyết thôi đã đủ làm mái đầu bà ta bạc trắng, người đàn bà phương
phi đáng thương nhìn trời rồi tự than: “Sao không về…?”

Mùa hè năm 1998, Mạnh Bà Bà đã không thể đợi thêm được nữa. Trên

bàn ăn của bà ta đặt một chai rượu, trong chai rượu cắm đóa hoa nhựa, đó
là thứ kỉ vật bà ta đã mua từ những năm tám mươi của thế kỉ XX. Bà ta
đứng dậy, rời khỏi bàn, ra ngoài cửa, khóa chặt cửa lại rồi bước chân lên
con đường cái giữa xóm, bấy giờ trời vừa hửng sáng. Hôm đó, còn xảy ra
hai việc khác - một con ong bắp cày bay về phía đám cỏ, và một con rắn
hoa khế cuộn mình thành một đám. Bà ta giẽ ở một ngã đường, đến Thẩm
Dương tìm Mã Hữu Chai. Vì sao phải tìm hắn? Câu trả lời chắc không cần
nói nữa, vì hai chữ “tương tư” vốn dĩ khó tạo hình.

Kể từ đó, mỗi năm bà ta đều phải xa nhà một thời gian.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.