MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 208

Gã lùn mang về rất nhiều quà cáp, nào dây chuyền vàng, nào nước hoa,

một cọc tiền, còn có cả vài quả anh túc. Mạnh Bà Bà ném hết mọi thứ ra
ngoài cửa sổ, nói: “Tôi không cần.”

“Thế cô cần gì?”

“Tôi không muốn anh bỏ đi nữa.” “Tôi sẽ còn quay trở lại.”

“Khi nào?” “Mùa đông.”

“Mùa đông là khi nào?” “Khi trời đổ tuyết.”

Tối đó, họ uống rượu ấm, ăn thịt cầy, vui vẻ cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau, hắn ta lại ra đi. Tên lùn đó còn đàn ông hơn rất nhiều

gã đàn ông khác, khi cần ra đi hắn quyết không quyến luyến quay đầu nhìn
lại.

Hai người đàn ông đều yêu bà ta như nhau, đó là niềm hạnh phúc lớn

biết chừng nào, cho dù cả hai bọn họ ghép lại cũng chẳng cao tới mang tai
Mạnh Bà Bà. Ngoài việc giết chó, bà ta chỉ còn một sở thích khác duy nhất,
đó là ngủ nướng. Rất ít khi thấy Mạnh Bà Bà ra khỏi nhà, có lẽ cũng vì
dung mạo chẳng sánh bằng ai nên bà ta càng ít xuất hiện, hơn thế nữa, cái
sự phốp pháp của bà ta còn hiển hiện hơn cả sự xấu xí. Năm hai sáu tuổi,
Mạnh “cô nương” đã hơn 150 cân. Những tảng mỡ dày khiến cô ta không
tự buộc nổi dây giày, nên cả ngày chỉ loẹt quẹt đôi dép lê, suốt một năm
bốn mùa đều mặc váy. Mùa hè cô ta mặc một lớp váy, mùa đông mặc lồng
bốn lớp. Những chiếc váy được một vị thợ may trong xóm cắt riêng cho cô
ta, còn về khoản áo lót, cô ta chưa bao giờ mặc, hoặc cũng có thể chẳng có
cỡ áo nào “dung nạp” hết được vòng một đồ sộ đó.

Sự xấu xí và khuôn mặt của cô ta không liên quan gì đến nhau là mấy.

Năm bốn chục tuổi, cô ta đã gần hai trăm cân, mỗi động tác đều rất từ từ.
Cô ta đi bộ chậm chạp như một chiếc thuyền đang đảo chiều. Người đàn bà
này vô cùng sức vóc, chỉ một “chưởng” thôi cũng làm rụng hết những trái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.