MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 279

Họa Long tò mò: “Sao tôi không thấy nhỉ?”

Chu Hưng Hưng: “Trên bãi cát có dấu chân cua, đợi đến khi thủy triều

xuống chúng ta đi tìm xem.”

Tới tối, nước triều đã rút ra xa, Họa Long quả nhiên đã bắt được một ít

cua trên bờ cát, còn cả một ít tôm cá tươi nhảy tanh tách. Ba người làm một
bữa no, Hàn Băng Ngộ có vẻ khỏe hơn. Nhưng muốn chưng cất nước cần
một lượng chất đốt lớn, chẳng mấy chốc số rong biển khô trên đảo đã cạn.
Họa Long ngày nào cũng phải đi nhổ rong biển, anh bơi hết từ bãi đá ngầm
này sang bãi đá ngầm khác, bãi nào cũng mọc đầy rong biển. Rong biển là
thực vật sống ở vùng biển cạn, Họa Long cũng chẳng cần đến khả năng bơi
lội thần sầu vẫn có thể dễ dàng mang về được cả đống, sau khi phơi khô
trên đảo, chúng trở thành thứ chất đốt duy trì sự sống của họ.

Mỗi lần mặt trời lên, Chu Hưng Hưng lại vẽ một vạch trên tảng đá. Thời

gian trôi đi rất nhanh, họ đã mắc kẹt trên đảo hoang được bảy ngày. Chiều
hôm đó, ba người đang ngồi buôn chuyện tào lao, Hàn Băng Ngộ bỗng chỉ
lên bầu trời, hét lên: “Nhìn kìa.”

Ba người đứng bật dậy, nhìn về phía chân trời mà không khỏi dựng tóc

gáy.

Những đám mây đen vần vũ, mặt biển bỗng dưng tĩnh lặng đến khác

thường, nhưng chỉ trong giây lát, gió lớn nổi lên, bầu trời trong phút chốc
đã tối sầm. Trên mặt biển tĩnh lặng bỗng cuộn lên từng đợt bong bóng như
ấm nước sôi, những đám mây càng lúc càng thấp, một bong bóng nước lớn
nổi lên rồi vỡ tung, ngay sau đó mặt biển xuất hiện một vòi rồng. Trên trời
cũng xuất hiện một cột mây đen nhỏ, rồi nó mở rộng dần xuống dưới, trông
như một cái phễu lớn. Cái phễu và vòi rồng va vào nhau, một tiếng nổ lớn
vang lên giữa không gian mênh mông của biển cả. Nước biển bắt đầu cuộn
lên dữ dội, một cột nước vọt thẳng lên trời, hòa vào cái phễu mây lớn.

Họa Long hốt hoảng nói: “Lốc biển!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.