MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 320

Cụ già trả lời: “Tức là dẫn xác ấy, hai người mặc đồ đen phía sau là

người chết đấy, còn người phía trước là người dẫn xác.”

Một người nói chen vào: “Ngón Cái, mày chẳng phải to gan lắm sao?

Mày dám giật cái mũ trên đầu xác chết xuống không?”

Người thanh niên nói: “Cái đấy thì có gì mà không dám, mọi người cứ ở

đây đợi xem.”

Người thanh niên đó chính là Ngón Cái.

Ngón Cái nhanh chóng đuổi kịp ba người phía trước. Hắn rón ra rón rén

tiến lại từ phía sau, người dẫn xác rất cảnh giác nên đã phát hiện ra hắn, lập
tức lắc mạnh chiếc chuông trong tay, hai xác chết liền đứng dạt vào mé
tường, đứng yên bất động.

Người dẫn xác nhẹ nhàng nhắc một câu: “Lên đường lúc nửa đêm, người

nhân gian xin dừng bước.”

Ngón Cái phát hiện hai người đứng dựa vào tường quả đúng là hai xác

chết, khuôn mặt vàng khè, hai mắt nhắm nghiền, trên trán dán hai mảnh
giấy vàng chính là hai lá bùa. Ngón Cái liều lĩnh giật lá bùa xuống, người
chết bỗng nhiên sống lại, từ bên trong chiếc áo bào đen giật ra một nắm
đấm thật mạnh, đấm trúng bụng dưới Ngón Cái.

Ngón Cái đau quá cúi người ôm bụng, mãi một lát sau mới đứng dậy

được, phát hiện những người kia đã đi từ lúc nào.

Ngón Cái suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy hết sức kì lạ, người chết làm

sao có thể đi lại được, càng không thể tung chưởng đánh người như thế
được chứ.

Hắn lần theo dấu vết tiền rải trên đất, lần mò theo dấu vết nhóm người kì

lạ kia, và rồi không bao giờ trở về nữa.

Con người sau khi chết thường nghĩ đến việc “lá rụng về cội”, muốn

được về quê nhà an táng. Những người qua đời ở nơi đất khách quê người,
di nguyện của họ chắc chắn là được trở về với tổ tông, những con cháu thảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.