MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 84

Trong suốt những năm bị truy nã, Chùy Mỡ Con lúc đầu sống trong

những tháng ngày sợ hãi, sau đó là đến những tháng ngày nhớ nhung. Hắn
nghĩ, sớm muộn gì cũng bị bắt, thậm chí hắn còn mong ngày đó mau mau
đến.

Cứ cách một khoảng thời gian, hắn lại lên tàu để được đi ngang qua nhìn

vào ngôi nhà mình một lần. Đây là cách duy nhất để hắn đến gần với gia
đình, mặc dù khoảnh khắc đó chỉ trong gang tấc.

Hiện giờ hắn đang nhìn ra ngoài cửa sổ một cách vô định, chỉ nửa tiếng

nữa thôi, hắn sẽ lại được thấy sân nhà, thấy cái ao, thấy hàng bạch dương
thân thuộc. Hắn nhớ lại cái đêm bỏ nhà ra đi, những bông tuyết bay ngập
trời, bếp lò đang rực lửa, nồi canh gà sắp chín, người vợ hiền đang chơi đùa
cùng đứa con trai. Cảnh tượng đó hắn mãi không bao giờ quên, trong
những ngày tháng chạy trốn, mỗi lần hít một hơi thật sâu, hắn lại có thể
ngửi thấy mùi canh gà hầm thơm phức, nồi canh đó nấu đã mấy năm ròng,
mọi thứ trong nhà chắc vẫn còn như cũ, không có gì thay đổi.

Ngồi đối diện với Chùy Mỡ Con là một ông cụ mặc đồ quân nhân, ông

cụ nhìn hắn rất lâu, vẻ dò xét.

“Tay cậu làm sao thế?” - Ông cụ hỏi.

“Không sao ạ!” - Tay Chùy Mỡ Con đeo băng gạc, hắn giơ cánh tay lên,

nhoẻn miệng cười nói, “chỉ là bị mảnh kính cứa vào thôi.”

“Xem ra năm nay phải đón giao thừa trên tàu rồi. Tôi đi thăm con trai,

còn cậu thì sao? Trong nhà có những ai?”

“Có vợ cháu.” - Chùy Mỡ Con trả lời, “còn có một con trai, bốn tuổi

rồi.”

Có lẽ vì muốn thời gian chuyến đi trôi nhanh hơn, ông cụ bắt đầu thao

thao bất tuyệt về những phong tục đón năm mới ở quê mình, rồi sau đó
vòng sang những chuyện lẻ tẻ về các con ông. Chúng ta thường xuyên gặp
phải những người già vừa đáng kính vừa đáng phiền như thế này. Chùy Mỡ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.