MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 104

anh cười với vẻ rất lưu manh, các cô tiếp viên hàng không trông đẹp thật
đấy.


Bắc thề sau này sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để ngày nào cũng được đi
máy bay, về sau này đúng là suốt ngày anh đi máy bay, nhưng đến lúc đó
Bắc lại thở than, Tiểu Bạch, thật sự anh rất nhớ những năm tháng đi tàu,
chen nhau trong toa tàu chật hẹp lòng chỉ mong mau được đến Bắc Kinh,
mong nhanh được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt em. Anh giống
như chú lạc đà sau cuộc trường chinh dài ngày trên sa mạc nhìn thấy ốc
đảo, đúng là, bát canh được hầm kĩ mới thấy được vị ngon, hơn hai tiếng
đồng hồ trên máy bay có phần hơi ngắn ngủi.


Chúng tôi cứ lặn lội đi đi lại lại như vậy, đến khi kí túc xá có điện thoại
chúng tôi lại gọi điện thoại cho nhau. Hai đứa quấn quít đến nỗi bạn bè
cùng phòng bảo tôi rằng, hai vợ chồng già mà sao có lắm chuyện để nói
thế!

Tôi cũng cảm thấy lạ, ở bên Bắc tôi thích cười thích khóc, thích nói đủ mọi
chuyện trên đời như một đứa ngớ ngẩn. Cuối cùng tôi đã hiểu được lời
Phần Na nói, nếu con gái mà đã thích cười thì dù đó là việc làm ngớ ngẩn
đến đâu cũng vẫn ham!

Có một thời gian tôi và Bắc đều nghĩ rằng mình là đôi tình nhân si tình nhất
thế giới, dù là ông trời cũng không thể chia cắt chúng tôi. Khi xem bộ phim
Titanic tôi đã khóc như mưa, Bắc hỏi sao tôi lại khóc, tôi bảo, Rose không
thể so được với em, vì nếu là em em sẽ chết cùng với Jack, không có Jack

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.