MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 137

Tuyết Tiểu Thiền

Muôn nẻo đường yêu

Dịch giả: Trần Quỳnh Hương.

Chương 12

Đêm nay, tôi đã biết được một bí mật vô cùng quan trọng, tôi có cảm giác
trái tim mình như đang bị bóp nghẹt đến ngạt thở. Bắc Kinh giờ đã vào
xuân, trời đang ấm bỗng chốc trở lạnh, tôi có cảm giác như cái lạnh bắt
đầu ngấm từ gan bàn chân lên đến tận con tim.


Giữa tôi và Bắc có một vật ngăn cản, bản thân tôi cũng không biết đó là vật
gì, song cả hai chúng tôi đều biết, nó đang tồn tại, chúng tôi đang cố gắng
phá vỡ vật ngăn cản đó. Một điều rất rõ ràng là, Bắc rất muốn dỗ dành tôi,
nhưng so với trước kia, lời nói của anh không còn bừa bãi nữa. Anh không
biết rằng tôi rất thích vẻ hoang dã phong trần đó, vẻ ngông nghênh đó đã
khiến bao cô gái phải chết mê chết mệt. Về sau này, tôi cũng rất thích
những người đàn ông có tính cách này. Ví dụ như Thẩm Quân chẳng hạn.


Tôi luôn nghĩ rằng, sau khi yêu Bắc tôi không thể yêu được người nào
khác. Vậy mà vài năm sau tôi gặp Thẩm Quân và chúng tôi đã yêu nhau,
chung sống cùng nhau mà chẳng có gì khó khăn. Thậm chí chúng tôi chưa
hề nói với nhau ba chữ “anh yêu em” hoặc “em yêu anh”. Chúng tôi sống
với nhau vô cùng thoải mái, nhưng trong 5 năm yêu Bắc, tôi đã khóc đến
cạn nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.