MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 152

sớm hoặc muộn, có thể nhẹ một chút hoặc cũng có thể nặng một chút, một
loại thuốc đặc trị duy nhất đó là trái tim của anh, nếu anh không chịu hiến
dâng, em sẽ giống như đóa hoa hồng bị mất nước, dần dần sẽ khô héo úa
tàn, mãi mãi không bao giờ có được mùa xuân.


Nghe xong những câu nói đầy vẻ trữ tình của tôi Bắc cười lớn rồi bảo, thế
nếu một ngày nào đó mình không còn yêu nhau nữa, em có móc tim anh ra
để ăn không?

Dĩ nhiên, tôi nói, em sẽ dùng dao rạch rồi móc tim anh ra, và nó như thuốc
chữa bệnh.


Nói xong tôi cười với vẻ rất đáng yêu, tôi ghé sát vào người Bắc và véo nhẹ
sống mũi cao của anh rồi nói, anh phải là thuốc chữa bệnh cho em chứ, chỉ
có điều anh có dám để em ăn không?

Những tình cảm ngọt ngào hồi đó tựa mật ngọt khiến tôi say sưa không thể
nào quên.


Nhưng buổi sáng hôm đó, Bắc lại đối xử với tôi như vậy, anh có quyền gì
chứ? Thực ra, sau này tôi mới biết rằng đêm hôm đó Bắc về rất muộn, anh
đã đi bàn chuyện làm ăn, theo lời Bắc kể thì đó là lần đầu tiên trong đời anh
bắt tay vào công việc làm ăn, anh chuẩn bị để dành tiền để mua cho tôi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.