MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 150

thoại song tôi vẫn nghe thấy rõ tiếng chân anh đang chạy, rắn rỏi, quyến rũ
như chính con người anh vậy.

Ai đấy? Có phải là Tiểu Bạch không?

Vâng em đây.

Có việc gì đấy? Bắc sốt ruột hỏi, xảy ra chuyện gì hả?

Em yêu anh, Bắc ạ, em yêu anh.


Trời, Bắc thở dài rồi nói, em đừng có mà thần kinh nữa, bây giờ mới 5 giờ
sáng. Mau về ngủ bù vẫn còn kịp đó, nói xong Bắc cúp máy và kéo lê đôi
dép chạy lên lầu.


Tôi tức điên người, toàn thân run bắn, tôi lại gọi lại lần nữa, rồi tôi nói với
ông quản lý ký túc xá sinh viên là, phiền chú một lần nữa, chú gọi Bắc cho
cháu một lần nữa nhé, cháu chưa nói rõ cho anh ấy biết, nhà anh ấy có
người chết.


Đúng thế, tôi đã nói như vậy, tôi biết mình ăn nói độc địa như vậy chắc
chắn Bắc sẽ không còn yêu tôi nữa, mẹ kiếp, là cái đếch gì chứ, chắc là
chơi chán rồi đây?! Định giở trò đây? Bắc gọi điện thoại lại cho tôi, lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.