MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 151

này, Bắc gào lên như điên trong điện thoại, Tiểu Bạch, mẹ kiếp, mới sáng
sớm mà cô đã giở trò tâm thần à, có nhà cô mới có người chết ấy.

Tôi chửi ầm ĩ trong điện thoại, Cố Vệ Bắc, anh là đồ chó chết, anh là cái
thá gì chứ, chơi chán rồi chứ gì? Thế mồm ai bảo ngày nào cũng mong điện
thoại của tôi? Không phải chính mồm anh nói là hàng ngày nhớ tôi nên
đêm không ngủ được sao? Toàn là những lời giả dối! Tôi vẫn tiếp tục chửi,
điện thoại bị mất tính hiệu giữa chừng, card điện thoại đã hết tiền.


Đó là một buổi sáng vô cùng buồn thảm, muốn tâm sự với người yêu thì lại
ra nông nỗi này, yêu được ba năm, lẽ nào lại có kết cục như vậy sao? Mẹ
kiếp, thà mình giữ một khoảng cách với Bắc, thì hắn còn coi mình là báu
vậy. Hôm đó, tôi cảm thấy vô cùng chán chường, mặc dù tôi biết rồi chúng
tôi lại sẽ làm lành, lại sẽ vẫn nhớ nhung như trước, song tôi đã hiểu ra rằng,
hậu quả của những lần cãi nhau như thế này sẽ khiến tình cảm của hai
chúng tôi càng ngày càng sứt mẻ, như cây hoa trong nhà kính, không chịu
được gió mưa.


Tôi vô cùng tủi thân, mọi người đều có thể làm tôi tủi thân, nhưng Bắc thì
không thể. Đúng vậy, Bắc không thể làm tôi tủi thân. Bởi tôi đã dành tất cả
tình yêu cho anh, không còn giữ lại gì hết, tôi giống như con bạc, trong tay
chỉ còn có Bắc, ngoài ra, tôi chẳng còn gì hết. Bắc đã từng nói với tôi rằng,
tôi là người con gái coi tình yêu như liều thuốc chữa bệnh, những người
con gái như vậy chắc chắn sẽ lấy tình yêu ra làm cơm ăn. Tôi đáp lại, anh
yêu ạ, giống như việc em yêu anh, dần dần bệnh sẽ đến hồi vô phương cứu
chữa. Thực ra, tình yêu là một căn bệnh, rồi ai cũng có ngày mắc phải, hoặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.