MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 172

Hải, dường như thời tiết chuyển từ trời nắng chang chang sang mây mù
mưa bụi, có lẽ do bầu không khí từng bị thực dân thống trị còn lưu lại ở
Thượng Hải quá sâu đậm, đến đâu tôi cũng cảm nhận được hơi thở của
những năm 20, 30, các kiến trúc kiểu cổ và những ngôi nhà cổ có từ hàng
trăm năm trước, những viên đá granit cũ kĩ ở khách sạn hà Bình vẫn tỏa ra
cảm giác mát lạnh trong mùa hè oi bức nhất, và khi mùa đông đến, những
ngôi nhà cổ của người Tây Ban Nha bám đầy vạn niên thanh, tôi được Bắc
trùm trong áo choàng, đi trên đường Hoài Hải ra bãi ngoài hóng gió.


Trong tiệm bánh mì mang phong cách châu Âu, tôi hay nhớ đến Tống Ái
Linh một mình trở về nhà trong ráng chiều, tay xách âu cơm nếp dẻo, rèm
của nhà bà lúc nào cũng mở vì bà nói rằng, chỉ cần ngẩng đầu lên là tôi có
thể nhìn thấy ánh mặt trời. Thượng Hải là tâm hồn của bà, khi đã rời xa
Thượng Hải thì tất cả mọi phồn hoa đều chìm sâu trong kí ức, những ngày
tháng tươi đẹp nhất chỉ có hai năm, trong hai năm đó bà đã bất ngờ xuất
hiện trên mảnh đất Thượng Hải đầy chiến tranh loạn lạc, xuât hiện trên
mảnh đất Thượng Hải sực nức phấn hương. Quả đúng là loạn thế sinh giai
nhân.


Nhưng không hiểu sao tôi lại có một cảm giác gì đó rất lạ.

Bắc bảo giác quan thứ sáu của tôi nhạy cảm quá, giác quan thứ sáu của đàn
bà đáng sợ lắm, hồi đó suốt ngày anh gọi tôi là đàn bà.


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.