MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 178

đang ngủ khì khì. Hôm nay, chúng tôi còn phải đi mua một ít đồ dùng, ví
dụ giường chẳng hạn. Bắc bảo, giường quan trọng lắm đấy, độ chắc chắn
của nó sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc của chúng ta. Tôi mắng anh là kẻ lưu
manh, Bắc bảo, lưu manh cũng cần có vốn đấy. Dĩ nhiên là cũng cần khá
nhiều những đồ dùng lặt vặt khác, trong tay chúng tôi chỉ có mấy ngàn tệ,
một số là do tôi kiếm được khi làm thêm, một số là do Bắc kiếm được khi
khi mua đi bán lại tất và bưu thiếp. Nhưng Bắc bảo tôi rằng, chắc chắn
mình sẽ có rất nhiều tiền, rất nhiếu đấy, sau này em sẽ thấy chỉ mỗi việc
ngồi đếm tiền thôi cũng còn mệt.


Quay về đến nơi thì tôi thấy căn phòng đó đâu nữa.

Vẫn là những tòa nhà đó, tối qua về đến nơi thì mắt nhắm mắt mở, hôm nay
tôi xách đồ ăn sáng về tìm một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy đâu, tôi
muốn phát khóc lên vì tôi chỉ mặc váy ngủ đi dép lê đi mua đồ, đầu tóc còn
đang rối bời chẳng đâu vào đâu cả. Khi nhìn thấy Bắc, tôi như người tìm
được người thân òa lên khóc nức nở. Bắc mắng tôi, sao em ngốc thế, thế
mà còn đòi là tốt nghiệp trường Đại học Bắc Kinh, ngay cả đứa học lớp
năm cũng còn tìm được nhà mình.


Tôi quên mất tôi không nói trước là tôi rất kém trong chuyện nhớ đường,
đến bất kỳ thành phố nào tôi cũng không thể phân biệt được đâu là đông tây
nam bắc, ngay cả hồi đi Cố Cung đường thẳng tắp như thế mà tôi còn
không tìm đúng chỗ! Chính vì thế Bắc bảo, anh không thể yên tâm về tôi,
sau này đi đâu chắc anh sẽ phải dắt tay liên tục nếu không em sẽ lạc mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.