MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 177

vấn đề gì nhiều, nhưng gã lái xe cũng không phải là gã dễ chơi, gã đã đấm
chảy máu mũi Bắc.


Đó là đêm đầu tiên đặt chân đến Thượng Hải, như lời nói Bắc là, xuất quân
không thuận lợi.


Chúng tôi quay về nhà để lau rửa vết thương đã sưng vù, Bắc bảo, đáng lẻ
đêm nay định quấn quýt với em một lúc, nhưng đã nửa đêm rồi, mắt em
cũng đỏ quá rồi kìa, thôi tha cho em, cho em nợ anh đó nhé, rửa chân tay
rồi đi ngủ đi.


Đêm hôm đó chúng tôi ngủ mà không có giường, hai đứa tạm trải tấm ga
giường lên sàn nhà để ngủ. Cả hai chúng tôi đều có cảm giác như mình là
những kẻ lang thang cầu bơ cầu bất đầu đường xó chợ chỉ biết nương tựa
vào nhau. Tôi có cảm giác như mình đang nằm mơ, tôi biết nếu không vì
Bắc thì tôi đã có thể xin vào làm ở một cơ quan nhà nước, điều kiện như tôi
thì xin vào đó là không khó khăn gì, hoặc tôi cũng có thể thi Tofle đi du
học, nhưng tôi sẵn sàng cam chịu mọi khó khăn gian khổ, sẵn sàng chấp
nhận.


Sáng hôm sau tôi dậy đi mua ăn sáng, trong lúc ông xã Bắc của tôi vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.