MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 207


Tôi lại bắt đầu mủi lòng, ôi, thật đúng là oan gia.


Bắc đạp xe đến đón tôi, đã lâu lắm rồi chúng tôi không đi xe đạp. Trước
đây mỗi dịp nghỉ hè hay nghỉ đông chúng tôi thường đạp xe đi chơi, những
lần đó hầu như tôi ngồi đằng trước, hôm nay anh lại đi chiếc xe đạp cà tàng
đến đón tôi, anh bế tôi lên xe và bảo, bọn mình ôn lại chuyện xưa nhé.


Bắc là như vậy đấy, đánh người ta xong lại dỗ dành, cưng nựng, chúng tôi
cũng biết không thể suốt ngày cãi chửi nhau như vậy, nếu cứ làm thế thì
chắc chắn sẽ làm tổn thương đến tình cảm của cả hai người, nhưng không
hiểu sao đến lúc đó lại không thể kìm chế bản thân, lần cãi nhau sau đó tôi
không còn nhớ nguyên nhân, cuối cùng tôi buộc mồm chửi: đồ vô tích sự!
Nghe thấy tôi chửi câu đó Bắc sững người, rồi anh ôm mặt khóc nấc.


Lần này, người bỏ đi là Bắc.


Tôi đi tìm Bắc suốt đêm, không biết anh đi đâu, ở Thượng Hải anh đâu có
bạn bè, trong thẻ rút tiền của anh có tiền không? Công việc của anh liên tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.