MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 208

gặp khó khăn, hình như vẻ phóng khoáng trong con người anh không được
phát huy ở đâu cả, anh muốn buôn bán nhưng lại không có vốn, anh còn
đang nợ Phần Na mười vạn tệ… Anh đang phải sống trong sự khủng hoảng
về tinh thần, vậy mà tôi còn nỡ lòng nói năng nặng lời như vậy, tôi cảm
thấy vô cùng hối hận, vừa nói ra khỏi miệng câu đó là tôi đã thấy hối hận,
m. kiếp, nói như thế thì khác gì giết người hả?


Hiện giờ đất Thượng Hải có phải là dễ sống đâu. Tôi gọi tên Bắc như một
con điên, vừa chạy vừa gọi, tôi không thể sống khi không có anh, tôi không
thể để mất anh!


Tôi lang thang tìm Bắc như một con điên, tôi tìm khắp mọi nơi có thể tìm,
tôi thầm nghĩ, nếu để mất anh thì chắc tôi không thể sống nổi, đúng vậy, tôi
thà cứ để anh ngày ngày ở nhà, thà để anh ngày nào cũng ở bên tôi, thà cứ
để cuộc sống trôi qua thế này cho đến khi già, chỉ cần tôi không bị mất anh.


Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy Bắc ở bãi ngoài. Tôi có cảm giác như sau
một đêm anh già đi rất nhiều, râu mọc dài hơn, chẳng khác gì gã ăn xin vậy.
Anh đứng chơ vơ giữa một bãi trống đầy gió, nhìn anh vô cùng mệt mỏi.

Tôi đứng ở phía sau gọi tên anh.

Bắc ngoái đầu lại và nhìn thấy tôi nước mắt đầm đìa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.