MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 274

Hiểu Lối bảo, em không thể điều chỉnh được bước chân của thời gian đâu.

Gia Vĩ tỏ rõ vẻ buồn rầu, cậu khua đi khua lại mái chèo trong tay, thuyền
vẫn dập dềnh.

Gia Vĩ hỏi, chị Hiểu Lối, chị thử nói xem thế nào là sự vĩnh hằng?

Hiểu Lối bảo, thế gian này làm gì có sự vĩnh hằng, chỉ có tiếng gió, tiếng
nước và nỗi cô đơn vô bờ mà thôi. Gia Vĩ bảo, chị Hiểu Lối, chị bi quan
quá, thực ra hiện tại chính là vĩnh hằng, thế giới này chỉ có một em và một
chị.


Thấy Gia Vĩ nói vậy, Hiểu Lối có cảm giác rằng, câu nói đó và ánh trăng,
tiếng nước đã hoà mình làm một, và cô có cảm giác như Gia Vĩ đang đọc
lời thoại trong phim. Nhưng Hiểu Lối biết Gia Vĩ rất thật lòng. Cô thấy hơi
cảm động, nhưng sự cảm động đó không phải là thứ cô cần. Và thế là cô
nói, muộn quá rồi, mình về nghỉ thôi. Gia Vĩ lên bờ với vẻ miễn cưỡng, hai
người cùng nhau về đến nhà trọ, lúc lên tầng suýt nữa Hiểu Lối bước hụt.
Gia Vĩ đi sau đỡ ngay Hiểu Lối, hai người cứ ôm nhau như vậy, không ai
dám cử động trước. Hiểu Lối cảm nhận được sự bất an và căng thẳng của
Gia Vĩ, cô thấy thương cho sự bất an và căng thẳng đó. Rồi cô quay lại kéo
tay Gia Vĩ và dắt cậu lên tầng, còn Gia Vĩ như một cậu bé biết nghe lời,
ngoan ngoãn đi theo cô như một con mèo. Đến cửa phòng Hiểu Lối, Gia Vĩ
lại ôm eo Hiểu Lối với vẻ hơi làm nũng, hơi sàm sỡ. Hiểu Lối xoa đầu cậu
và bảo, ngoan nào, vào ngủ đi. Gia Vĩ lại gọi, Hiểu Lối, Hiểu Lối. Hiểu Lối
nói, thất lễ quá đấy, gọi chị đi. Gia Vĩ vẫn gọi, Hiểu Lối, Hiểu Lối, tiếng
gọi đó giống như tiếng gọi trong lúc chia tay thường gặp trong kịch Côn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.