MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 275

Khúc của vùng Giang Nam. Hiểu Lối thầm nghĩ, đúng là một cậu nhóc
bướng bỉnh, cô bảo, thôi nào, đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời chị đi, ngày
mai mình còn phải đi chơi tiếp đấy. Lúc này Gia Vĩ mới buông tay, Hiểu
Lối mở cửa phòng và đi vào. Vào trong cô còn quay đầu lại và bảo, ngủ đi.
Lúc này Gia Vĩ mới chịu về phòng mình.


Mặc dù cả đêm qua không hề ngủ nhưng Hiểu Lối không thấy buồn ngủ
chút nào, cô ngồi bên cửa sổ và ngắm ánh trăng lung linh trên mặt nước,
tiếng nước róc rách dưới chân cầu, một cảm giác mơ hồ xâm chiếm tâm
hồn cô. Cô thầm nghĩ, đáng lẽ mình phải đến đây từ lâu rồi mới phải, sinh ở
đây chết ở đây, cuộc sống êm đềm không có quá nhiều xáo động. Làm bạn
với cây cầu có nước chảy róc rách và cuộc sống bình lặng, chông đi đánh
cá, vợ ở nhà đội một chiếc khăn xanh làm các công việc nội trợ, phơi cải
dưa, cô không vẽ tranh, chẳng có hận tình thù tình, chẳng phải nặng lòng
suy nghĩ, có hai đứa con một trai một gái, xinh đẹp như hoa. Nghĩ đến đây
vô thấy má mình hơi ươn ướt, cô nghĩ, tại sao mình lại đa cảm dễ khóc đến
như vậy? Nhưng tất cả đã là một bức tranh hoàn chỉnh, giống như những
mảnh vải đỏ của Vân Nam đã bị nhuộm, không còn cơ hội quay về với màu
trắng ban đầu nữa.


Hôm sau, Hiểu Lối đã bỏ đi rất sớm vì cô ấy nhận được điện thoại của tôi.
Tôi bảo, Hiểu Lối, cứu với.

Thậm chí cô không còn kịp chào tạm biệt Gia Vĩ vì đó cũng chỉ là một
cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi. Nói như lời Hiểu Lối là, chẳng liên quan gì
đến tình yêu cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.