MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 328

Trời có lạnh bao nhiêu, cô vẫn đi tất lưới, đằng nào cũng có điều hòa, cô
không phải cô đơn đến mức chạy đến phòng tranh lạnh lẽo vẽ nọ vẽ kia.


Một năm trước đây, Hiểu Lối đã đến Quảng Châu, cô không còn định vẽ
thêm gì nữa, mặc kệ Dali, cũng mặc kệ Vangogh, chỉ cần ngồi trong đại
sảnh của khách sạn năm sao một lát là có các đấng mày râu đến từ các nước
trên thế giới đến tìm cô, hoặc nếu xuất hiện ở các quán bar sang trọng, chắc
chắn sẽ có người đến trả tiền cho cô.


Không phải cô đơn nữa, Hiểu Lối nhớ đến một câu thơ, đêm nào cũng là
xuân.


Đúng vậy, đối với cô đêm nào cũng là xuân. Lúc này, cô không còn là Hiểu
Lối nữa, cô là Daisy, Anni, hoặc cũng có thể là một cái tên khác, cô đâu
nhớ được hết, mỗi ngày một tên khác nhau.


Sau khi được các đấng mày râu đưa lên phòng, cô nói giá tiền với họ bằng
tiếng Anh, dĩ nhiên là cô phải nói vì cô đã có giá rõ ràng, cô cần “money”.

Đúng vậy, “money”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.