MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 48

Nói xong anh quay người bỏ đi, tôi nắm chặt mấy cây bút chì 2B đó và
đứng như trời trồng, thậm chí tôi còn quên cả việc nói lời cảm ơn.

Tại sao anh lại tặng tôi bút chì? Có lẽ mấy cây bút chì 2B đó là thần hộ
mệnh cho tôi, với số điểm vượt hơn điểm chuẩn 100 điểm, tôi đã thi đỗ vào
trường đại học Bắc Kinh.

Sau khi trải qua kì thi, mấy chiếc bút chì 2B đó đã được tôi buộc rất cẩn
thận bằng sợi chỉ đỏ và đặt vào ngăn bàn học, đó là món quà mà Bắc tặng
tôi!

Thời gian chờ giấy gọi nhập học tôi như kiến bò trên chảo, ngày nào tôi
cũng đeo phone nghe nhạc, nghe nhiều đến nỗi tai tôi có phần hơi nghễnh
ngãng, tôi chỉ sợ mình điền nguyện vọng vượt quá khả năng của mình.

Và cảm giác hụt hẫng vì phải tốt nghiệp và chia tay với trường là rõ rệt
nhất, nghĩ tới việc chuẩn bị phải xa Bắc, từ nay trở đi mỗi đứa một phương,
nỗi buồn sắp phải chia tay đã khiến tôi cảm thấy cuộc sống vô cùng buồn
chán.

Tôi định thổ lộ lòng mình với Bắc.

Khi đã cầm được tờ giấy báo nhập học trong tay, tôi đạp chiếc xe cà tàng
của mình đến sân khu tập thể nơi Bắc ở, tôi đứng dưới sân gào lớn: Cố Vệ
Bắc, Cố Vệ Bắc, Cố Vệ Bắc - dáng vẻ đó của tôi không hề giống thục nữ
chút nào.

Anh thò đầu ra ngoài cửa sổ. Tôi nói với giọng rất trơ trẽn, cậu xuống đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.