MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 52

Bắc kém tôi bốn tháng. Sau này tôi đọc sách xem tướng thấy nói rằng, hai
người yêu nhau phải hơn nhau từ bốn tháng trở lên, nếu không sẽ gặp rất
nhiều trắc trở, tình duyên trắc trở không đường tháo gỡ. Tôi không tin điều
đó, trên đường đi ánh mắt tôi liên tục dõi theo anh, từ Tô Châu đến hồ
Thanh Hải, tôi liên mồm hỏi, Bắc, anh có yêu em không, anh yêu em đến
bao giờ? Tôi cứ hỏi như vậy,hỏi đi hỏi lại. Hồi ấy tôi vừa bước vào tuổi 18,
tôi biết hoa lăng tiên và cây vạn niên thanh luôn quấn quýt bên nhau. Sau
này, có một thời gian tôi rất phản cảm với từ "quấn" đó vì Bắc nói rằng tôi
đang quấn lấy anh, nhưng đến hôm nay, khi chuyện xảy ra bao năm, tôi
thầm nghĩ, thực ra thực tế là vì có yêu nhau mới có sự quấn quýt.

Không có tình yêu, lấy đâu ra quấn quýt?

Câu trả lời mà Bắc dành cho tôi là, anh yêu em, yêu đến già đến chết.

Trên tàu, thỉnh thoảng anh lại lẻn vào toa tôi nằm để ngủ nhờ, vì muốn tiết
kiệm tiền nên anh chỉ mua cho tôi một vé nằm, còn anh thì mua một vé
ngồi cứng. Khi hai cơ thể nép sát vào nhau, tôi rất muốn vòng tay ra ôm
anh, nhưng rồi cả hai chúng tôi đều nằm cứng đờ không nhúc nhích. Anh
nói với vẻ ái ngại, chỗ nằm chật quá, chật quá à!

Tôi cười lòng vui như mở cờ mà tim đập thình thịch. Tôi nhét một bên
phone vào tai anh để anh nghe một đoạn kịch Hoàng Mai, trong đó có câu
"em vốn là Xà tiên trên núi Nga Mi, vì yêu thương chàng em mới xuống
trần gian" và tôi rất hay hát cho Bắc nghe câu đó.

Ánh mắt Bắc nhìn tôi còn da diết hơn, thực ra tôi rất muốn để anh hôn tôi,
nhưng tôi cảm thấy nếu chuyện này vẫn là mình chủ động thì thật là trơ trẽn
quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.