MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 51

mọi người đều biết chuyện tôi theo đuổi Bắc. Có lần tôi từng hỏi Bắc rằng,
giả dụ nếu em không theo đuổi anh thì giữa chúng mình chẳng có chuyện gì
đúng không?

Anh cười rồi nâng cằm tôi lên và nói, làm sao anh lại có thể bỏ lỡ em? Anh
định sau khi vào đại học sẽ tán em, anh không sốt ruột muốn đốt cháy giai
đoạn như em đâu.

Hè năm tôi 18 tuổi, tôi và Bắc đã đến với nhau bằng những tình cảm trong
sáng nhất.

Câu nói "làm sao anh có thể bỏ lỡ em" khiến lòng tôi tràn ngập hạnh phúc.
Mùa hè năm đó chúng tôi đã dành cho nhau những tình cảm cuồng nhiệt
nhất, do điểm thi đại học quá xuất sắc, bố tôi đã thưởng cho tôi một chuyến
đi chơi, và ông còn bật đèn xanh cho tôi rằng, Bắc có thể đi cùng tôi. Tôi
cũng đã được gặp mẹ chồng trước thời gian dự định, "mẹ chồng" là từ do
Bắc nghĩ ra. Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đó nắm tay tôi và bảo, sau
này cháu phải chịu khó quản lí thằng Bắc nhé.

Đấy, xem chúng tôi có giống thanh mai trúc mã không nào?

Đến cả phụ huynh cũng đã thoải mái cho phép chúng tôi được gần nhau
nên chúng tôi càng có lí do để quấn quýt bên nhau nhiều hơn. Và chúng tôi
đã rủ nhau đi chơi một chuyến. Tôi nghĩ, đến khi tóc bạc da mồi tôi cũng
không thể quên nụ hôn đầu đời bên hồ Thanh Hải.

Tôi lấy tiền của mình ra để mua một bộ quần áo đôi, cả hai bộ đều là quần
bò áo phông trắng, một số to và một số nhỏ. Trên đường đi, Bắc lo lắng
chăm sóc tôi từng li từng tí, chốc lại hỏi em có uống nước không, chốc lại
gọt táo cho tôi ăn. Kể từ hôm đó, tôi gọi Bắc là "ông xã đáng yêu của em".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.